Ta Có Dược A!

Chương 302: Thập Tuyệt Tông (2)




Công Nghi Thiên Hành tùy ý đi vào một lối rẽ thu lại áo choàng, lộ ra một thân áo gấm xanh ngọc, thoạt nhìn ung dung tráng lệ, đúng chuẩn một công tử thế gia.

Y vuốt lại cổ tay áo, sau lần đến mộ Nhân Vương, y hiện giờ cũng không thiếu Linh Tinh để dùng, nghĩ thế y không khỏi nhíu mày, nhớ tới tiểu Luyện dược sư thất lạc nhà mình.... Trước kia chỉ cho A Tá một ít Linh Tinh thưởng thức chơi đùa mà thôi, về sau có nói sẽ cho hắn dự trữ thêm một ít, nhưng vì chuyện của Tam hoàng tử chen ngang nhất thời chưa kịp đưa, tiếp đó lạc mất nhau quá đột ngột, cũng không biết hắn hiện giờ ra sao rồi? Nhưng sau đó Công Nghi Thiên Hành nhớ tới Dược Thiên Đại Điện của Cố Tá có rất nhiều dược liệu dự trữ, y cũng thoáng yên tâm. Công Nghi Thiên Hành nghĩ, trong tay Cố Tá có bản lĩnh luyện dược tinh xảo hẳn là sẽ không có vấn đề gì, chỉ sợ kéo dài càng lâu dược liệu sẽ càng ít lại, không thể tìm được dược liệu mới bù vào không phải là ủy khuất tiểu Luyện dược sư nhà mình hay sao.

Ý nghĩ chợt lóe lên, sắc mặt Công Nghi Thiên Hành cũng dần phát lạnh, y bước ra khỏi đường nhỏ, đi thẳng vào Phụng Tông Học Phủ. Phía trước có rất nhiều Võ giả trẻ tuổi đang xếp hàng, Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn sang một bên, giao nộp một khối Linh Tinh đổi lấy hào bài, sau đó liền đứng ở cuối hàng.

Bên ngoài Phụng Tông Học Phủ, bất luận nam nữ thanh niên có thân phận gì đều phải tuân theo quy củ nơi này, nhiều nhất cũng chỉ có thể để người hầu thuộc hạ dưới trướng xếp hàng thay, nhưng tuyệt đối không thể chen ngang, hoặc là dương dương tự đắc không coi ai ra gì gây náo loạn –– trên thực tế, người có đủ tư cách gây chuyện thị phi thì hoặc là thế lực nhà mình khổng lồ đến mức không cần đầu nhập Thập Tuyệt Tông, hoặc là sớm đã có người dẫn dắt nhập tông dựa vào giao tình của thế lực nhà mình và Thập Tuyệt Tông cho nên mới không cần rườm rà như thế.

Cứ thế, nơi này cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Công Nghi Thiên Hành vẻ mặt không đổi, kiên nhẫn chờ.

Thị lực của y rất tốt, sau khi cẩn thận quan sát thì phát hiện ở đây có rất nhiều Võ giả giống mình đều lặn lội đường xa đến đây khảo thí.

Cửa đầu tiên chính là khảo nghiệm cốt linh cùng cảnh giới.

Hai điều này có quan hệ rất lớn với tiềm lực, Thập Tuyệt Tông chỉ tuyển chọn đệ tử dưới Hợp Nguyên cảnh, phân chia cấp bậc có thể cực kì khắc nghiệt.

Tỷ như Hậu Thiên cảnh trên mười tuổi đều không nhận; Tiên Thiên cảnh vượt qua hai mươi lăm tuổi đều không cần; đối với Thoát Phàm cảnh vượt qua bốn mươi tuổi cũng không lưu.

Nguyên nhân rất đơn giản, cảnh giới càng thấp càng dễ nhào nặn, tuổi nhỏ mà cảnh giới cao, nếu không dục tốc bất đạt mà nói thì tư chất càng tốt tiềm lực sẽ càng lớn. Tất nhiên sẽ không bài trừ những nhân tài nở muộn, cho nên giới hạn tuổi tác đã được nới lỏng một cách thích hợp, chính là Tiên Thiên vượt quá hai lăm, Thoát Phàm qua bốn mươi, như vậy xác suất là đần độn sẽ cao hơn nhân tài nở muộn. Thế lực Bạch Ngân to lớn như vậy, cũng không thiếu mấy thiên tài chậm chạp nở muộn kiểu đó.

Công Nghi Thiên Hành theo đám người đi về phía trước, tốc độ kiểm tra của mỗi người đều cực nhanh.

Đại khái qua nửa canh giờ, đội ngũ đã đến gần chỗ Công Nghi Thiên Hành đang đứng.

"Cốt linh mười bảy, Tiên Thiên bát trọng, căn cơ nông cạn, tư chất trung thượng! Qua cửa!"

"Cốt linh mười chín, Tiên Thiên bát trọng, căn cơ vững chắc, tư chất trung thượng! Qua cửa!"

"Cốt linh hai tư, Tiên Thiên ngũ trọng, căn cơ vững chắc, tư chất trung đẳng! Qua cửa!"

"Cốt linh...."

Nhiều Võ giả chỉ cần đem hơi thở trong cơ thể đưa vào cốt luân, bánh xe xoay chuyển càng nhanh căn cơ càng vững chắc, chờ khi bánh xe dừng lại, cốt châm dừng ở khe rãnh nào thì đó chính là cốt linh.

Cái này chỉ có thể kiểm tra ra độ tuổi cùng cảnh giới chân thật nhất, nếu là dùng đan dược hoặc là thủ đoạn nào đó hòng áp chế cảnh giới, cảnh giới hiện ra không khớp với cảnh giới thực thì cốt luân sẽ phát ra tiếng kêu to chói tai để phu tử xét duyệt chú ý, đem người đuổi đi.

Lúc này rốt cuộc cũng đến lượt Công Nghi Thiên Hành.

Cốt luân cao bằng một người, đứng trước mặt y, hai bên trái phải cốt luân có một vài phu tử xét duyệt, khí tức mỗi người đều là sâu không lường được, ít nhất cũng phải trên Hợp Nguyên cảnh.

Có thể thấy, mỗi khi Thập Tuyệt Tông tuyển chọn đệ tử đều cực kì coi trọng vấn đề này, không chỉ có các viện trưởng trong học phủ, mà còn phái không ít cường giả trong tông môn đến giám sát xử lí.

Một người trẻ tuổi lên trước –– hẳn là đệ tử nội tông Thập Tuyệt Tông, lúc này mở miệng: "Mời ngươi đến khảo nghiệm."

Công Nghi Thiên Hành không chút do dự, đem tay ấn trên cốt luân.

Y đem chân khí của mình đưa vào, mắt thấy cốt luân đột nhiên phát ra tiếng gào thét, ngay sau đó liền điên cuồng xoay tròn với tốc độ không tưởng, hình dáng chuyển động kia cơ hồ không thể nhìn rõ được.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm phu đều thoáng nhẹ nhõm:

"Không tệ."

"Căn cơ hùng hậu, là một hạt giống tốt."

"Thiên tài tầm thường chỉ có thể chuyển động một vài vòng, người này đều đã xoay một lúc nhưng vẫn chưa dừng lại, luận tư chất, có thể so với tuyệt thế thiên tài chứ nhỉ?"

"Hoặc là y có thể chất đặc thù?"

Nhóm phu tử đều không hề có ý giấu giếm những lời nhận xét này, cho nên Công Nghi Thiên Hành đều nghe được hết thảy, nhưng y thần thái tự nhiên, cực kì bình tĩnh.

Ý chí không bị ngoại vật dao động như vậy khiến cho nhóm phu tử liếc mắt nhìn sang không khỏi gật đầu khen ngợi.

Dần dần, ước chừng xoay khoảng mười lăm phút cốt luân rốt cuộc cũng chậm lại, mắt thấy cũng sắp dừng. Các Võ giả phía sau thấy biểu hiện của Công Nghi Thiên Hành trong lòng không khỏi trăm vị phức tạp.

Vô số Võ giả trước đó chưa từng có ai căn cơ hùng hậu như vậy, người này công tử nhà ai, cư nhiên căn cơ vững chắc như vậy? Tương lai nếu đột phá Thoát Phàm thì chính là tiền đồ vô lượng.

Nhất thời không ít Võ giả xao động.

Mà cốt luân kia rốt cuộc cũng dừng lại.

Cốt châm chỉ về một rãnh.

Mọi người nhìn qua, con số trên đó lại là "22".

–– thiên tài căn cơ vững chắc trước mắt này đã 22 tuổi rồi?

Tuyệt thế thiên tài chân chính có đôi khi chưa đến mười tuổi đã là Tiên Thiên, chưa đầy hai mươi đã Thoát Phàm, hai mươi mấy tuổi vẫn là Tiên Thiên tuy rằng cũng có thể xưng là thiên tài, nhưng thực tế so với những người đó đều kém quá xa.

Bất quá những phu tử đó cũng không có gì bất mãn, nghĩ đến căn cơ vững chắc của thanh niên trước mắt này, tự nhiên liền biết đối phương muốn ngăn chặn cảnh giới chính mình, không ngừng tích lũy không chịu đột phá chứ không phải bởi vì không thể đột phá, điều này chẳng những thuyết minh đối phương không phải tư chất, mà ngược lại chính là tư chất tuyệt hảo, đồng thời còn có tính toán của riêng mình!

Cho nên qua một lúc suy tư, có một vị phu tử thì thầm: "Cốt linh hai hai, Tiên Thiên đỉnh căn cơ cực kì hùng hậu, tư chất thượng đẳng! Qua cửa!"

Không có đánh giá cao siêu gì, dù sao hiện tại chỉ là đánh giá sơ bộ, chỉ là sàng lọc, chờ đến sau này khảo nghiệm thứ khác tự nhiên đánh giá sẽ có thay đổi. Hiện tại chỉ là sơ tuyển, ngược lại cũng không phải quá quan trọng.

Công Nghi Thiên Hành qua cửa, y liền đem hào bài của mình giao cho đối phương, sau đó nhận lại một khối hào bài mới. Với hào bài mới này, y có thể tiến hành đợt khảo nghiệm thứ hai.

Rất nhanh, dưới sự chỉ điểm của một đệ tử Thập Tuyệt Tông Công Nghi Thiên Hành liền tiến vào học phủ. Thời điểm đến vòng kiểm soát thứ hai, địa điểm khảo nghiệm cũng không phải ở cổng học phủ nữa.

Vì có rất nhiều người vượt qua vòng sơ tuyển nên mọi người vẫn phải tiếp tục xếp hàng. Công Nghi Thiên Hành vẫn như cũ thong dong đứng ở cuối hàng.

Địa điểm khảo hạch cửa thứ hai chính là ở một tòa đại điện, bên trong có một ít tinh thể trong suốt được đúc thành, hình dáng tựa như côn gỗ. Trên mỗi một cây gậy, đều chạm khắc mười hai ngôi sao sống động như thật, xinh đẹp tinh xảo.

Công Nghi Thiên Hành nhìn thấy một người đi tới đứng ở một đầu cột.

Sau hiệu lệnh của phu tử, người nọ liền không chút khách khí vỗ vào đầu cột, tức khắc một cổ khí kình khổng lồ phát ra xông thẳng vào cột.

Trong phút chốc, ngôi sao đầu tiên trên thân cột liền có ánh sáng màu lục từ từ nổi, hơn nữa nó càng lúc càng sáng, nháy mắt đã lấp đầy ngôi sao thứ nhất, khiến cho toàn bộ ngôi sao thay đổi, biến thành màu xanh nhạt.

Ngay sau đó, ngôi sao thứ hai cũng bắt đầu phát sáng, đồng dạng khi nó hoàn toàn biến thành màu xanh nhạt, kế tiếp chính là đến viên thứ ba.

Tuy nhiên, sau khi ngôi sao thứ ba cũng được thắp sáng, ngôi sao này chỉ mới bị lấp đầy một nửa liền không hề tiếp tục. Điều này khiến cho ngôi sao này trở nên cực kì ảm đạm, không được xinh đẹp lung linh như hai lần trước. Thanh niên sau khi thu tay lại, sắc mặt có chút khó coi.

Nghĩ cũng biết, ở đây có mười hai ngôi sao, hắn lấp đầy không đến ba ngôi, đây tất nhiên không phải là một kết quả tốt.

Một đệ tử chấp sự Thập Tuyệt Tông bên cạnh liền cất giọng: "Lực công kích, hai sao rưỡi, thiên tài cấp bậc bình thường."

Hóa ra ở vòng khảo nghiệm này thiên tài phải dốc toàn lực tấn công vào cột trụ này, khối trụ này sẽ đưa ra phán đoán dựa trên sức tấn công của mỗi người. Trong tình huống bình thường, người có lực công kích mạnh hơn người có cùng cảnh giới tương đương với lực chiến cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều. Một khi người như vậy đột phá, sẽ càng khác biệt đến long trời lở đất.

Thanh niên kia hít sâu một hơi, đi đến trước cột trụ thứ hai, hắn đem bàn tay bao trùm lên, động tác cực nhẹ, chỉ đưa một tia hơi thở đi vào mà thôi.

Sau đó dừng lại trong giây lát.

Trong nhịp thở này, các ngôi sao trên cột trụ thứ hai thay đổi nhanh chóng, đồng dạng cũng là ngôi sao thứ nhất bắt đầu sáng lên, sau đó cũng hóa thành màu xanh nhạt. Bất quá lần này so với lần trước thành tích tựa hồ tốt hơn không ít, bởi vì ngôi sao không chỉ sáng lên, thậm chí màu sắc cũng từ xanh nhạt chuyển sang xanh biếc, hơn nữa ba ngôi sao đầu tiên đều bị màu xanh biếc lấp đầy, ngay cả ngôi sao thứ tư cũng bị nhiễm một tầng ánh sáng màu xanh nhạt.

Chỉ là đáng tiếc, rốt cuộc vẫn chưa thật sự tiến vào ngôi sao thứ tư.

Thanh niên mở mắt ra, nhìn thấy ba ngôi sao màu xanh biếc trên cột vẻ mặt đầu tiên là dịu đi một chút, nhưng rất nhanh liền trở nên trống rỗng.

Có thể thấy đây là kết quả không mấy khả quan.

Đệ tử chấp pháp cứng ngắc hô: "Ngộ tính - ba sao, thiên tài cấp bậc bình thường."

Kế tiếp chính là cột trụ thứ ba, lần này cũng không phải đưa hơi thở hay những thứ tương tự gì đó nữa, mà phải bước vào ngăn tủ trong suốt đủ cất chứa một người trước cột trụ, rồi đóng cửa lại.

Không bao lâu, trong tủ xuất hiện một chất lỏng màu xanh lục vây quanh từ đầu đến chân thanh niên, thanh niên bên trong mồ hôi đầm đìa, đại khái qua vài giây, hắn vẻ mặt dữ tợn trong miệng nói gì đó, sau đó chất lỏng nhanh chóng tan đi, cửa tủ cũng được mở ra.

Trên cột thứ ba, ba ngôi sao màu xanh lục nhợt nhạt xuất hiện.

Đệ tử chấp pháp lại nói: "Thể lực - ba sao, thiên tài cấp bậc bình thường."

Sau ba vòng kiểm tra, một vị phu tử đức cao vọng trọng vuốt râu, ôn tồn nói: "Ba hạng mục đều là bình thường, không thể vào thẳng nội tông, nhưng có thể miễn thi tiến vào học phủ, chờ sau này tiến cảnh sẽ suy xét lại."

Thanh niên kia hiển nhiên có chút không cam lòng, nhưng thế thì đã sao, hắn nào dám trở mặt với thế lực cấp Bạch Ngân khổng lồ này, vì vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến, sau khi cúi chào nhóm phu tử cùng đệ tử chấp pháp, hắn xoay người cầm lấy hào bài của mình nhanh chóng rời đi.

Lúc này mọi người đã biết vòng thứ hai là khảo nghiệm gì rồi.

Lực công kích, ngộ tính cùng thể lực, Võ giả nếu muốn bước lên đỉnh cao võ học thì không thể thiếu ba thứ này, chỉ khi đạt đủ yêu cầu mới có thể được tông môn thu nạp.

Công Nghi Thiên Hành âm thầm tính toán, trong lòng đưa ra quyết định.

Còn khoảng mười người nữa sẽ đến lượt y, y chỉ cần tĩnh tâm chờ là được...

Sau đó lại thêm một người hoàn thành bài kiểm tra.

[ Lực công kích - ba sao rưỡi, thiên tài cấp bậc tinh anh; ngộ tính - bốn sao, cấp bậc tinh anh; thể lực - ba sao, cấp bình thường. ]

Điểm số tốt hơn nhiều so với thanh niên vừa rồi, nhưng đáng tiếc tiêu chuẩn xét tuyển ở đây là cả ba hạng mục đều phải đạt từ bốn sao trở lên, nếu không thì chỉ có thể tiến vào học phủ học tập.

Người kế tiếp.

[ Lực công kích - hai sao, thiên tài cấp bậc bình thường; ngộ tính - hai sao, cấp bậc bình thường; thể lực - một sao, cấp bậc bình thường. ]

Thành tích càng kém, ba hạng mục đều không đạt hết đến hai sao, cho dù đến học phủ cũng phải giao nộp một khoảng phí dụng lớn, nếu không ngay cả học phủ cũng không thể vào.

Lại thêm một người, ba hạng mục có hai hạng bốn sao, một hạng năm sao, người này liền có thể trực tiếp tiến vào tông môn.

Tiếp thep nữa, ba hạng lần lượt ba sao, bốn sao, năm sao, đáng tiếc là bị lực công kích ba sao kéo chân, như cũ chỉ có thể tiến vào học phủ.

Qua một đám người, đại đa số đều chỉ có thể miễn thi tiến vào học phủ hoặc là giao tiền đi học phủ, nhưng là dạng yếu kém không thể nhận hoặc là phải tăng cường kiểm tra thì lại không có.

Cuối cùng đến lượt một thanh niên gầy gò có vẻ âm trầm.

Người này thế nhưng khó lường, thời điểm thí nghiệm lực công kích, hắn một chưởng đánh ra một đoàn khí kình trắng bệch, cột trụ nháy mắt phát sáng, trong tích tắc các ngôi sao lần lượt lóe lên, màu xanh lục, xanh lam, màu đỏ! Mãi cho đến khi ngôi sao thứ tám đã biến thành màu đỏ đậm như máu, ánh sáng màu đỏ mới ngừng phát tán!Lực công kích - tám sao!

Rốt cuộc cũng tìm được một người tư chất không tầm thường, đệ tử chấp pháp cùng nhóm phu tử vốn dĩ bình tĩnh đứng bên cạnh quan sát, dường như cũng bắt đầu có hứng thú chú ý tới thanh niên này.

Kế tiếp thanh niên khảo nghiệm ngộ tính.

Lần này, hắn phải mất ít nhất năm nhịp thở mới dừng lại, trên cột trụ, các ngôi sao hiện ra ánh sáng đỏ chót vô cùng chói mắt, cư nhiên dừng lại ở ngôi sao thứ chín!

Ngộ tính - chín sao!

Cuối cùng thanh niên bước vào trong cánh tủ trong suốt, kiên trì ở trong đó trong thời gian một chén trà. Sau khi ra ngoài, trên cột trụ cũng hiện ra một loạt tám ngôi sao đỏ như máu.

Thể lực - tám sao!

Thanh niên u ám với dung mạo bình thường này cư nhiên có tư chất là tám sao - chín sao - tám sao! Từ ngôi sao thứ bảy trở đi cũng chính là cập bậc tuyệt thế thiên tài.

Cho nên, vị thanh niên này mỗi hạng mục đều ít hơn tám sao, đủ để chứng minh hắn không chỉ là tuyệt thế thiên tài mà còn là tuyệt thế thiên tài đứng hàng đầu.

Đặc biệt hắn có ngộ tính chín sao, đây đã gần tiếp cận tới Thiên Kiêu rồi.

Ở thế lực cấp Bạch Ngân không thiếu đệ tử tuyệt thế thiên tài, nhưng cũng không nhiều đến mức như cải trắng tùy tiện quơ tay là có được, tuyệt thế thiên tài chỉ kém Thiên Kiêu một ít mà thôi, đây cũng là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng. Nhóm Thập Tuyệt thiên tử cùng Thập Tuyệt Thiên Quân trước đó cũng đâu phải tất cả đều là Thiên Kiêu, ngược lại việc Thiên Kiêu thất bại ngã xuống cũng không hiếm thấy, tuyệt thế thiên tài đạt được thành tựu Toái Không cảnh thậm chí là Thiếu Đế cảnh cũng có rất nhiều.

Một vị phu tử thở dài: "Cuối cùng cũng gặp được một mầm non tốt, Liễu sư điệt, nhớ kỹ người này, sau này báo cáo lên trên, nên chọn cho hắn một vị lão sư có năng lực."

Thanh niên bên cạnh vẫn luôn đọc số gật đầu nói: "Vâng, Từ sư bá."

Thanh niên ảm đạm kia lộ ra chút vui mừng, hắn dựa theo phân phó của phu tử mà đứng qua một bên, cùng với những thiên tài cấp tinh anh miễn cưỡng thông qua trước đó hoàn toàn không cùng một vị trí.

Ngay lập tức, nhiều ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ đều đổ dồn về phía thanh niên này, trong mắt hắn cũng hiện lên phần nào tự hào đắc ý. Hắn sở dĩ không dùng tài lực của gia tộc cùng thông qua quan hệ trực tiếp tiến vào Thập Tuyệt Tông chính là bởi vì hắn tin tưởng vào thực lực của mình, cố ý đến đây phô diễn một phen bản lĩnh, để bản thân có đủ tư cách chọn lão sư. Bằng không gia tộc dù đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng cũng chỉ có số ít cường giả để lựa chọn, làm sao có thể quang minh chính đại mà chọn được vị lão sư đúng ý mình chứ?

Nghĩ đến đây, thanh niên không khỏi liếc mắt nhìn mọi người trong điện.

Hừ, nếu không phải thế, hắn căn bản sẽ không ở chỗ này chờ đợi, làm bạn với những kẻ tài trí tầm thường này!

Thanh niên âm trầm nghĩ cũng không sai, cho dù tư chất của những người sau hắn có khá hơn một chút, nhưng cũng không vượt qua thành tích của hắn. Càng về sau, hắn dường như đúng là trở thành hạc trong bầy gà.

Sau đó, một người khác bước lên đứng trên cột đầu tiên.

Thanh niên âm trầm ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy thanh niên trường bào xanh ngọc, hắn nhìn kỹ người nọ cực kì tuấn mỹ, nhìn thế nào cũng là khí độ bất phàm, trong lòng bất giác có chút không vui.

Nói không chừng chỉ mà một tên phế vật có cái mặt đẹp, bên ngoài đẹp đẽ bên trong là bao cỏ thì sao?

Dù nghĩ vậy, thanh niên âm trầm vẫn vô thức chú ý đến người này.

Người này tự nhiên chính là Công Nghi Thiên Hành đứng chờ đã lâu.

Công Nghi Thiên Hành hơi suy tư.

Hiện tại y không có ý định che giấu thực lực của mình, y chỉ là đang cân nhắc xem loại võ kỹ nào có lực công kích mạnh nhất cùng độ sát thương cao nhất mà thôi.

Do dự một lúc, y cuối cùng cũng ra quyết định.

Kế tiếp, Công Nghi Thiên Hành một chưởng vỗ vào đầu cột trụ.

Trong phút chốc, một đạo ánh sáng kim hồng tiến vào cột trụ, nháy mắt liền nhấc lên một hồi sóng to gió lớn!

Chỉ thấy trên cột trụ, rất nhiều ngôi sao lấy tốc độ cực nhanh liên tiếp lập lòe, từ ngôi thứ nhất đến ngôi thứ tám, cơ hồ đều rực sáng trong nháy mắt! Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó, ngôi thứ chín thứ mười không chút do dự liền bùng sáng lên! Đến ngôi sao thứ mười một hai một đường thông suốt rực sáng cả bầu trời.

Các vị phu tử đàn vuốt râu tức khắc giật đứt râu mình, một số người dường như nhịn không được nhảy dựng lên: "Đây, đây là Thiên Kiêu? Thiên Kiêu lấp đầy mười hai ngôi sao đó hả?"

Các đệ tử chấp sự cũng chấn động không thôi.

Mặc dù ở thế lực cấp Bạch Ngân Thiên Kiêu nổi lên ùn ùn không dứt, hầu như mỗi thế hệ đều có. Nhưng Thiên Kiêu có sự kiêu ngạo của Thiên Kiêu, Thiên Kiêu có vận khí tốt cùng năng lực tuyệt hảo, mặc kệ họ đi đến nơi nào cũng đều có thể khơi lên sóng triều to lớn.

Vì vậy, khi Thiên Kiêu gia nhập vào thế lực nào đó, hoặc là có thân thích ở trong thế lực này, sau khi bộc lộ tài năng liền lập tức biến thành "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", hoặc là trong thế lực đó có cường giả muốn thu nhận Thiên Kiêu này làm đồ đệ, cũng sẽ kéo theo vô số ồn ào huyên náo chó gà không yên. Ngay cả những Thiên Kiêu điệu thấp thanh danh không mấy vang dội, hầu hết đều không thoát khỏi nhãn lực của các cường giả bị mang về tông môn từ nhỏ, theo thời gian trưởng thành dần dần liền hiển lộ ra tài năng... Tệ nhất là nếu Thiên Kiêu chủ động nhìn tới thế lực nào, cũng sẽ gây ra một trận đánh lớn kinh thiên động địa, người người đều biết.

Nhưng nào có Thiên Kiêu nào không chút tiếng động đi đến trước một thế lực, yên yên tĩnh tĩnh xếp hàng chờ khảo thí, tới lúc tiến hành kiểm tra mới hiện ra chân thân của mình chứ hả?

Đây quả thật là không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, nhóm phu tử cùng các đệ tử chấp pháp trước đó không quá cẩn thận xem xét, cũng không để ý gì nhiều, nhưng khi Công Nghi Thiên Hành bước ra khỏi hàng, bọn họ phát hiện trên người thanh niên này ẩn giấu một loại cảm giác khó lường, khí tức đúng là khác xa người thường...

Kích động qua đi, bọn họ cũng bình tĩnh lại.

Đứng đầu Thiên Kiêu không có nghĩa là có thể ngồi ổn vị trí Thiên Kiêu, bọn họ không thể vui mừng quá sớm được. Nói không chừng vị này chỉ giỏi một môn mà thôi, cho nên mới điệu thấp như vậy?

Dù trong lòng không ngừng mặc niệm bản thân phải thật trấn tĩnh, nhưng sự thật bọn họ không thể che giấu được vô hạn mong đợi chờ đợi phần kiểm tra tiếp theo của Công Nghi Thiên Hành.

Phu tử cùng các đệ tử chấp pháp đã như thế, những người xếp hàng phía sau cùng những người đã trúng tuyển trước đó càng lắp bắp kinh hãi. Bọn họ thừa biết mười hai ngôi sao đại biểu cho điều gì, tâm tình mọi người lúc này lại càng không thể diễn tả được bằng lời.

Mọi người đối với Thiên Kiêu có hâm mộ, có kính ngưỡng, ghen tị cũng có, tóm lại chính là cảm xúc mênh mông, thậm chí còn đặc biệt tò mò về hai phần khảo nghiệm phía sau. Duy chỉ có một người vốn dĩ đang dào dạt đắc ý, bây giờ sắc mặt xanh mét, cố nén khó chịu trong lòng ngực, lòng tràn đầy mong chờ hai phần khảo thí sau sẽ thất bại....

Đáng tiếc, Công Nghi Thiên Hành không có thất bại.

Y thong thả ung dung đứng trước cột trụ thứ hai, đưa vào một tia hơi thở.

Chỉ một thoáng, thần trí y như tiến vào một khoảng không, ở đó có người đang diễn luyện võ kỹ, mà chính bản y tựa hồ như không tự chủ được mà bắt đầu diễn luyện theo.

Rất nhanh đã là hoàn thành một môn, tiếp đó là môn thứ hai, thứ ba...

Những môn võ học này đều vô cùng tinh diệu, Công Nghi Thiên Hành mãi đắm chìm trong đó mà quên mất rằng bản thân vẫn còn đang khảo thí.