Ta Có Dược A!

Chương 292: Rời đi




Ngay sau đó, Cố Tá bị luồng ánh sáng cuốn lấy, nháy mắt cả người bị kéo vào hắc động.

Công Nghi Thiên Hành phản ứng cực nhanh, y nhanh chóng ra tay đuổi sát theo mấy bước, thế nhưng vẫn không thể bắt lấy Cố Tá, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc động càng ngày càng nhỏ lại, bên trong chứa vô số cơn lốc bao vây cuốn lấy người bên trong.

Những người quan chiến đứng gần không kịp tránh đi đều bị cơn lốc tản ra từ hắc động quấn lấy, thoáng chốc cả người đều huyết nhục mơ hồ. Nếu không phải bọn họ động tác nhanh lẹ lập tức nuốt vào đan dược, chỉ sợ khoảnh khắc vừa bị gió lốc sấn tới đã biến thành một mảnh máu me nhầy nhụa.

Tuy là thế, vẫn là trọng thương mười mấy người.

Bởi vậy có thể tượng tượng, Cố Tá bị cuốn vào hắc động kia sẽ có kết cục thế nào...

Công Nghi Thiên Hành trong mắt sinh ra vô số tơ máu, từ một thanh niên tuấn mỹ phút chốc biến thành Tu La quỷ sát. Bàn tay vừa lật nháy mắt liền nắm lấy một thanh đại đao, người khác còn chưa kịp chấn động chưa kịp phản ứng, Công Nghi Thiên Hành đã cất bước lách mình, dồn hết sức lực toàn thân ra sức vung lên –– "Bá!"

Đại đao hướng đến cổ Tam vương gia chém tới, cắt ra một đường máu.

Tam vương gia vừa kinh vừa giận, nghĩ đến sự tình đang diễn ra theo hướng tốt đẹp, thế nhưng giữa đường lại bị một Luyện dược sư chen ngang phá hỏng, nhưng lại càng không nghĩ đến Công Nghi Thiên Hành lại vì một tên Luyện dược sư mà phẫn nộ như vậy, cư nhiên đối động thủ với hắn, trạng thái điên cuồng này của Công Nghi Thiên Hành đúng là cực kì đáng sợ.

Trong phút chốc, từ đáy lòng Tam vương gia bắt đầu sinh ra một tia sợ hãi, hắn che lại cổ, vội vàng lui về phía sau.

Công Nghi Thiên Hành đuổi theo không bỏ, hai người hiện tại chỉ dựa vào sức lực thân thể để đối chiến, quanh thân Công Nghi Thiên Hành khí tức dồn dập kích động, tựa hồ như áp bức ra tiềm lực của chính mình, vô số đao ảnh liên tiếp trảm xuống.

Bị khí thế của Công Nghi Thiên Hành áp bách, Tam vương gia một tay ôm cổ, muốn bảo vệ chính mình đã là chuyện không dễ dàng, càng đừng nói chi đến phản kích lại Công Nghi Thiên Hành, lúc này nhóm thuộc hạ Tam vương ùa lên, một lòng lo lắng bảo vệ chủ, hộ giá hắn rời đi. Còn có một số Võ giả Bính Long Vệ cũng đánh về phía Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành mặc kệ những công kích khác mãnh liệt thế nào, dùng thân thể chống cự gắt gao truy đuổi Tam vương gia, đám người còn lại trong lúc nhất thời phảng phất có chút không ngăn nổi y. Trên đài cao, Chu hoàng tử lại hừ lạnh, để cho thuộc hạ của mình vọt đến, tư thế kia rõ ràng chính là muốn giúp đỡ Công Nghi Thiên Hành vật lộn cùng Tam vương gia.

Tân công tử ôm tay đứng nhìn, ánh mắt nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành chớp động....

Giờ phút này, tại đây bốn vị Thiên Kiêu, bốn loại thái độ, đều có tính toán khác nhau.

Hai mắt Công Nghi Thiên Hành đỏ ngầu ẩn ẩn tia máu, quanh thân bao phủ bởi một luồng khí huyết hồng, so với đáng sợ vừa rồi càng tăng thêm ba phần dữ tợn.

Rốt cuộc, người của hai Thiên Kiêu đang quan chiến không biết vì sao thêm vào một chân, chờ khi Tam vương gia cùng Bính Long Vệ cách càng lúc càng xa, hơi thở sôi trào kia mới dần dần bị Công Nghi Thiên Hành thu miễn lại.

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn về phía Tam vương gia, trong mắt hằn lên tơ máu đỏ tươi chói mắt –– sau đó xoay người rời đi.

Chờ Công Nghi Thiên Hành đi rồi, Chu hoàng tử vung tay lên thu lại người của mình, hắn nhìn về phía đoàn người Tam vương gia đang rời đi, sắc mặt cực kì khó coi: "Bổn hoàng tử vốn tưởng rằng Triệu lão tam chỉ hơi vô dụng chút thôi, không nghĩ tới thế nhưng lại vô sỉ đến mức này, người như thế sao có thể xứng làm đối thủ của bổn hoàng tử chứ? Bổn hoàng tử cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với hắn!"

Thuộc hạ bên cạnh cũng sôi nổi gật đầu: "Hành động vừa rồi của Tam vương gia, thật sự là...." Một lời khó nói hết.

Giữa Thiên Kiêu cùng Thiên Kiêu với nhau, cũng coi như là hiểu rõ tận gốc tận rễ. Ngọc thước mà Tam vương gia dùng, Chu hoàng tử cũng có thứ tương tự như vậy, đó đều là vật do tuyệt thế cường giả sư tôn nhà mình chế tạo thành, dùng để chạy trốn khỏi Thiên tuyển chi lộ –– cho dù không thể hoàn toàn tiêu trừ tai họa, dùng nó luyện chế một thanh Linh Binh, muốn mở ra một thông đạo lại là không thành vấn đề. Đây cũng là vì trưởng bối lo lắng nhóm Thiên Kiêu trong Thiên tuyển chi lộ gặp chuyện không kịp rời đi nên mới làm ra thứ tốt này.

Chỉ là vật ấy sau khi lấy máu nhận chủ, người bị chủ nhân vật này nhắm tới sẽ bị nuốt vào một lỗ hỏng không gian, sẽ bị gió lốc bên trong cuốn nát. Trên cơ bản đều không có khả năng sống sót trở ra....
Thứ đồ chơi này rất hiếm có, Thiên Kiêu bình thường cũng chỉ có một cái mà thôi, đó sớm đã ước định thành quy củ không thể tùy tiện đem ra sử dụng. Vậy mà Tam vương gia lại mặt dày lấy ra để đối phó với một Thiên Kiêu cảnh giới thấp hơn mình rất nhiều, thật sự là không còn gì để nói.

Hơn nữa ngọc thước này cũng có quan hệ rất lớn với Đại Yên Tháp, đem ngọc thước dung hợp cùng Đại Yên Tháp vốn là sẽ có thể mở ra thông đạo an toàn rời đi, nhưng ngược lại nếu dùng Đại Yên Tháp mở ra một khe hở không gian, uy lực tự nhiên sẽ càng lớn gấp bội.

Cho nên mới đưa đến kết cục thế này....

Hành vi như thế quả thật khiến Chu hoàng tử khịt mũi xem thường.

Bất quá lần này Tam vương gia tuy may mắn đào tẩu thành công, nhưng chuyện hắn lần thứ hai bại dưới tay Công Nghi Thiên Hành cũng sẽ rất nhanh được lan truyền rộng rãi, hơn nữa cừu hận của hắn cùng Công Nghi Thiên Hành đã không thể hòa giải.

Sau khi trở về, Chu hoàng tử cũng không quản chuyện khác, đợi đến ngày thứ hai –– cũng là ngày cuối cùng Thiên tuyển chi lộ đóng cửa, liền đem theo một đám người leo lên Đại Yên Tháp.

Đứng trên tầng cao nhất Đại Yên Tháp nhìn xa ra ngoài, khi trời vừa tối liền có một con đường nhỏ ầm ầm mở ra, sau đó bọn họ từ Đại Yên Tháp nhảy xuống, tiến thẳng vào trong đó.

Con đường nhỏ này chính là lối ra của Thiên tuyển chi lộ.

Tam vương gia sớm đã rời đi, Tân công tử không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mỗi Chu hoàng tử cũng âm thầm dẫn người rời đi.

Lúc này chỉ có một ít người tốc độ cực nhanh lao đến, cùng nhóm thuộc hạ của Thiên Kiêu đến từ Trung Ương đại lục cũng đồng dạng rời đi.

Trong đội ngũ của Chu hoàng tử có một thiếu niên lang tử y hoa phục trước khi rời đi đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy từ xa một thanh niên cẩm y tuấn mỹ từ từ đi tới, rất nhanh đã hóa thành một đạo bóng dáng, cũng không biến từ đâu tiến vào, lại biến mất chỗ nào rồi.

Lúc này Thiên tuyển chi lộ đã hoàn toàn đóng cửa, nếu thời điểm này có Võ giả không kịp tiến vào Đại Yên Tháp, cũng chỉ có thể dừng chân tại Quy Trung Thành, 300 năm không thể rời đi.... Cuối cùng cũng không có cách nào tiến thêm một bước trên con đường võ đạo.
Trên quan đạo rộng lớn, vô số xe ngựa lắc lư đi tới.

Hai bên xe ngựa có mười mấy Võ giả giáp trụ cưỡi hoang tích, trên eo treo binh khí, biểu tình túc mục. Bọn họ thoạt nhìn như là hộ vệ của nhà nào đó, lại phảng phất giống như một đội tư binh, khí thế bất phàm.

Đoàn xe ngựa bị vây quanh, dẫn đầu là một chiếc không tầm thường nhất, tuy nói nhìn vẻ ngoài không mấy hoa lệ, mang theo một loại điệu thấp cổ sơ, lại khiến cho người khác cảm giác được tia quý khí mờ mịt. Phía sau còn có hai chiếc xe ngựa nhỏ tinh xảo, hình thức hơi kém chút, ước chừng là dùng cho cơ thiếp hoặc nô tỳ sử dụng.

Đoàn người này đi tới đi tới, đột nhiên đội xe ngựa dừng lại.

Trong xe ngựa, cũng truyền đến một loạt âm thanh nói chuyện.

Đầu tiên là giọng nữ trong trẻo đáng yêu, hẳn là của một tiểu nha hoàn: "Thiếu gia, sao người lại bảo dừng xe a, hay là đường không dễ đi?"

Một giọng nam đôn hậu đáp lời: "Mới vừa rồi ta thấy hình như trong bụi cỏ có một người, ngươi đến xem thử đi, nếu người nọ có gì bất tiện liền cứu về đây."

Tiểu nha hoàn có chút không vui: "Thiếu gia vẫn luôn thiện tâm như vậy, hiện giờ nhà chúng ta khó khăn muốn chết vậy mà vẫn muốn nhặt kẻ không đâu trở về, người này lai lịch không rõ, làm vậy liệu có ổn không?"

Thiếu gia kia thở dài: "Cũng bởi vì chúng ta hiện tại khó khăn lại không ai có thể giúp đỡ, ta thấy người kia gặp nạn liền muốn tích chút phúc cho mình mà thôi. Hoàn nhi, giúp người vốn là chuyện tốt, ngươi mau đi thôi."

Tiểu nha hoàn không khuyên được người chỉ còn cách nhảy xuống xe ngựa, sau đó đi đến trước xe ngựa thứ hai thứ ba, gõ gõ bên ngoài vách xe.

Người bên trong hai chiếc xe ngựa này đều rất thông minh, vừa nghe thấy động tĩnh đã sớm tự mình nhảy xuống, tổng cộng có thêm hai thiếu nữ thướt tha cùng hai ma ma.

Chỉ thấy nha hoàn kia chỉ chỉ về phía bụi cỏ phía sau xe ngựa, lại nhỏ giọng nói vài câu gì đó, hai thiếu nữ này cũng khẽ lắc đầu, gọi hai ma ma cùng nhau đi đến bụi cỏ.

Ở đó quả nhiên có một người đang nằm sấp, thoạt nhìn vóc dáng không cao, vòng eo tinh xảo nhỏ gầy, tựa hồ vẫn còn chưa trưởng thành, hai ma ma đem người lật qua, liền nhìn thấy đó là một thiếu niên lang mi thanh mục tú, lúc này hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ chính là bị trọng thương.

Mắt thấy thiếu niên lang hô hấp mỏng manh nhưng vẫn còn sống, lại nghĩ nếu mặc kệ hắn một mình nằm sấp ở đây chỉ sợ sẽ không sống được bao lâu, mấy thiếu nữ cũng không dám nhiều lời, để ma ma đem người cõng lên, đưa đến cổ xe ngựa thứ hai.

Thiếu niên lang vẫn luôn hôn mê, nửa ngày cơm không thể ăn, nước không thể uống. Bất quá tuy rằng hắn hôn mê nhưng cũng rất an tĩnh, chưa từng nói mớ điều gì, tự nhiên cũng không một ai biết hắn có lai lịch gì.

Cho đến khi lúc trời chạng vạng, hô hấp hắn mới chậm rãi phát sinh biến hóa, sau đó đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.

Thiếu nữ trông coi bên cạnh thấy thế vui vẻ, tức khắc mở miệng: "Ngươi tỉnh?"

Thiếu niên lang thân mình khẽ run, quay đầu nhìn, mặt đầy nghi hoặc: "Ngươi là..."