Ta Có Dược A!

Chương 290: Một hồi loạn tạp




Edit: Cám ❤.

Ngay sau đó, mười mấy chưởng phong liên tiếp ập tới.

Hai bên đều dốc toàn lực, điên cuồng công kích lẫn nhau, vô số chưởng ấn rách nát, lại lần nữa ngưng tụ giữa không trung. Bên trong ẩn chứa lực lượng như núi lở biển xô, cực kì kinh người.

Nhiều người đứng xem không khỏi thầm nghĩ, nếu đổi là bọn họ, khi đối mặt với loại công kích này liệu có thể an toàn giữ mình hay không? Sau đó bọn họ lập tức lắc đầu – chỉ sợ là không thể.

Cũng có người từng nghe nói Công Nghi Thiên Hành đã tàn sát rất nhiều thủ hạ của Tam vương gia, lúc đó bọn họ bất quá cho rằng chỉ là tin đồn nhảm, chưa từng thật sự để trong lòng, hiện tại xem ra là do bọn họ nông cạn.

Thiên Kiêu chính là Thiên Kiêu, người bình thường không thể so sánh nổi. Việc người bình thường làm không được, Thiên Kiêu chắc gì cũng như thế.

Quần áo hai người đều rách nát tả tơi, bất quá cả người Tam vương gia chợt lóe, lập tức mặc vào một kiện trường bào mới. Nhà hắn gia nghiệp lớn, đồ vật hộ thân bực này tuyệt đối không chỉ có một vài món. Ngày thường có lẽ chỉ là ngẫu nhiên lấy ra đổi một hai kiểu, đối với trận chiến hôm nay đúng là trợ giúp không ít.

Sau khi mặc vào xiêm y hộ thân, Tam vương gia lập tức chiếm thế thượng phong, hắn tuy rằng tiêu hao Huyền khí nhiều hơn chút, nhưng trên người không lưu lại vết thương, vì thế giảm bớt được phần nào Huyền khí dùng trị thương, từ đó cũng coi như cân bằng. Mà Công Nghi Thiên Hành vết thương trên người càng lúc càng nhiều, trong thời gian ngắn có lẽ không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng cứ tiếp tục kéo dài chắc chắn sẽ bị Tam vương gia đánh bại.

–– trừ phi... Lúc này Công Nghi Thiên Hành mặc vào kiện áo choàng đen kia.

Chỉ là áo choàng đen này không biết phẩm cấp là gì, trông cực quỷ dị, Cố Tá không dám tùy tiện tự mình quyết định –– biết đâu đại ca còn có tính toán khác thì làm sao.

Nghĩ vậy, Cố Tá cắn răng, cùng Công Nghi Thiên Hành truyền âm.

[ Đại ca, có cần áo choàng không? ]

Trước kia Công Nghi Thiên Hành có thể tự mình triệu hoán là vì khi đó Cố Tá ý thức tạm thời không rõ, dù gì Cố Tá mới là chủ nhân của Dược Thiên Đại Điện, Công Nghi Thiên Hành chỉ là Hộ Đạo Nhân nếu muốn lấy đồ vật của hắn thì căn bản chính là trăm khó vạn khó.

Công Nghi Thiên Hành hồi âm rất nhanh.

[ Không cần, đem Hoàng cấp Linh Binh đưa ta. ]

Cố Tá chợt nhớ ra.

Trong đại mộ Nhân Vương, bọn họ thu hoạch được rất nhiều đồ tốt, tuy rằng phần lớn đều để lại ở Kình Vân Tông, nhưng mấy thứ thích hợp để đại ca dùng đều được bọn họ đem theo.

Trong đó đại ca thích nhất hai cây trường thương, một là Linh Binh Hoàng cấp, một Linh Binh Nhân cấp. Linh Binh Nhân cấp trước đó đối chiến cùng Tam vương gia đã bị tổn hại nghiêm trọng, hiện giờ có thể sử dụng chỉ có Linh Binh Huyền cấp.

Chỉ là.....

Cố Tá đột nhiên lại lo lắng.

Hoàng cấp Linh Binh là Linh Binh thích hợp với Võ giả Hợp Nguyên cảnh trở lên, đại ca hắn mới chỉ Tiên Thiên đỉnh, sao có thể khống chế một cây Linh Binh như vậy? Dù thật sự dùng được, cả người còn không phải bị nó hút khô hay sao....

Dù rất lo lắng, nhưng vì tuyệt đối tín nhiệm Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá vẫn ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Hắn nhanh chóng truyền âm trở lại.

[ Đại ca, nhận lấy! ]

Công Nghi Thiên Hành tức khắc đưa tay làm động tác nắm lấy, trong tay y liền xuất hiện một cây trường thương màu ngân bạc được Cố Tá dùng ý niệm truyền tống tới.

Sai đó cả người Công Nghi Thiên Hành liền phát ra ngân quang, ngân quang tan đi, trên người đã được một thân giáp mỏng bao bộc.

Cố Tá nhìn chằm chằm đại ca nhà mình.

Một thân áo giáp mỏng này vốn là nội giáp, cũng là vật lấy ra từ mộ Nhân Vương, tuy không thể so với áo choàng đen kia sức phòng ngự vẫn là không kém.

Món đồ này phẩm cấp cũng không thấp, tiêu hao cũng lớn, thật sự không gây ảnh hưởng gì hay sao? Đại ca hắn lần này đúng là liều mạng rồi....

Trên thực tế đích xác là như thế. Sau khi Công Nghi Thiên Hành tiếp nhận Linh Binh Hoàng cấp, tức khắc liền cảm nhận được một số Cốt châu trong người dần khô cạn, phần lớn chân khí đều bị rút ra, phảng phất như nước trong sông không ngừng trút xuống, ước chừng không kiên trì được bao lâu liền sẽ hoàn toàn khô cạn.

Vì thế Công Nghi Thiên Hành cần phải tốc chiến tốc thắng.

Vì thế y đánh ra một thương, trên mũi thương điểm xuyến một đoàn lực lượng kim hồng, nóng cháy khó chắn. Một thương này vừa ra, tựa hồ đem không gian đâm thủng, cho dù là Tam vương gia có áo giáp hộ thân, thời điểm tiếp xúc với lực lượng kim hồng cũng cảm giác được từng đợt áp lực ập đến.

Tam vương gia cũng không dám chậm trễ.

Hắn lần thứ hai lấy ra một thanh Linh Binh, ngăn cản ngân thương của Công Nghi Thiên Hành.

Trong phút chốc, sau một tiếng giòn vang, phía trên Linh Binh cư nhiên cứ vậy mà xuất hiện một vết nứt? Không đúng, Linh Binh này tuy là Nhân cấp, nhưng đủ linh tính, nếu là va chạm với Linh Binh có cùng cấp bậc tuyệt đối sẽ không thua, hiện giờ lại xuất hiện hư tổn, vậy thì Linh Binh của đối phương chính là – –

Sắc mặt Tam vương gia trầm xuống.

Hoàng cấp Linh Binh!

Trong đầu hắn nhất thời hiện ra hàng chữ to đùng!

Nói đến Hoàng cấp Linh Binh, hắn đường đường là Thiên Kiêu của một quốc gia rộng lớn đương nhiên không phải không có, nhưng Hoàng cấp Linh Binh phải được uẩn dưỡng ở khí hải, không ngừng rèn luyện, cũng không được dùng chung.

Bất quá chỉ là một tên nhà quê đến từ đại lục kề bên, dù là Thiên Kiêu đi nữa, sao có thể ngự sử được Hoàng cấp Linh Binh cơ chứ?

Trên đài cao.

Chu hoàng tử khẽ nhếch miệng: "Ồ, đây là dùng Hoàng cấp Linh Binh đó nha."

Sắc mặt Tân công tử hơi cứng đờ, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Dù có Hoàng cấp Linh Binh đi nữa nhưng vẫn là chưa nhận chủ, cái gọi là sử dụng, chẳng qua chỉ là mượn chút sắc bén bên ngoài của Linh Binh mà thôi, cũng không thể phát huy được uy lực chân chính của Linh Binh."

Chu hoàng tử nhướng mày: "Bổn hoàng tử lại thấy đây là một cách rất thông minh. Bổn hoàng tử nhìn ra được chân khí người này lợi hại, nếu tập trung vào Nhân cấp Linh Binh cũng sẽ dần dần bị ăn mòn, cũng không thể kiên trì đến chung cuộc được. Mà nếu thay bằng Hoàng cấp Linh Binh, tuy khí kình đưa vào uy lực cục nhỏ, nhưng sức lực bản thân hắn không nhỏ, để Hoàng cấp Linh Binh hấp thu chân khí thật ra cũng không có tổn hại gì. So sánh qua lại, Triệu lão tam hẳn là đang rủa thầm trong bụng rồi đi."

Tân công tử biết Chu hoàng tử không vừa mắt Tam vương gia, tự nhiên ở đây sẽ đề cao Công Nghi Thiên Hành mà đè thấp Tam vương gia. Lúc này hắn cũng không nhiều lời, chỉ lắc lắc cây quạt trong tay, lần thứ hai nhìn về phía giữa sân.

Lại nói đến Tam vương gia, tuy Công Nghi Thiên Hành đột nhiên phủ thêm lớp áo giáp mỏng, triệu hồi Hoàng cấp Linh Binh khiến hắn có chút kinh ngạc, nhưng hắn là người bình tĩnh, tự nhiên có thể nhìn ra yếu hại trong đó. Hiện giờ mức tiêu hao của hắn ít hơn Công Nghi Thiên Hành, chỉ cần cứ tiếp tục giằng co kéo dài, đợi Công Nghi Thiên Hành tiêu hao hết chân khí, liền có thể dễ dàng đem người tróc nã, chém giết! Hiện tại dù bản thân rơi vào thế hạ phong, ngược lại cũng không cần quá để ý.... Tam vương gia có thể nghĩ như vậy, Công Nghi Thiên Hành sao lại có thể không nghĩ tới? Tam vương gia muốn nhìn y tiêu hao chân khí, Công Nghi Thiên Hành liền mặc kệ chính mình hao tổn bao nhiêu cũng phải nhanh chóng đánh bại Tam vương gia, nếu có thể giết chết vậy thì càng tốt.

Kết quả, Tam vương gia thủ thế, lấy phòng ngự làm chủ, Công Nghi Thiên Hành lại bỗng nhiên thả người nhảy lên, ngân thương giơ cao, sau đó nặng nề đâm xuống!

Cố Tá thiếu chút nữa thốt lên.

Đại ca hắn, đây là, đây là.....

Chỉ thấy tốc độ Công Nghi Thiên Hành cực nhanh, y hiện tại đã là Võ giả Tiên Thiên, có thể ngự không mà đi, khí tức càng dài thời gian ngự không càng duy trì lâu hơn.

Vì thế sau khi ngân thương tàn nhẫn đâm loạn một hồi, chỉ thấy quần áo phòng hộ của Tam vương gia vốn kín mít đột nhiên đổ ập xuống, ít nhất vỡ thành mấy chục mảnh rơi rào rạt xuống đất.

"Phanh phanh phanh phanh phanh!"

Âm thanh tiếp nối nhau vang lên, nhóm người đứng quan chiến không khỏi trợn mắt há mồm.

Tam vương gia trước mất tiên cơ, sau đi bị Công Nghi Thiên Hành loạn đập một trận liền không tìm được thời cơ thích hợp để phản kích! Mỗi lần hắn muốn động thủ, khí kình vừa tụ lại liền bị ngân thương nện xuống đánh tan tác, thời cơ cũng tự nhiên cũng biến mất theo.

Cho nên lúc này trong mắt mọi người chính là Tam vương gia không hề có sức phản kháng, bị một Thiên Kiêu đến từ đại lục kề bên dồn hết lực mà hành hung dã man.... Tuy nói chưa từng đánh ra thương tích gì, phòng ngự đều rất đúng chỗ, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng đủ khiến nhân tâm e ngại, da mặt không khỏi bỏng rát.

Thật sự quá.... Chật vật.

Cố Tá cũng 囧 囧.

Đại ca nhà hắn cũng quá... Quá kiêu ngạo a! Nhân gia tốt xấu gì cũng là Thiên Kiêu cấp bậc Vương gia của một đế quốc đó, cứ thế đè đầu người ta dốc sức mà đập, còn ngại Tam vương gia chưa đủ hận chết y hay sao?

Cứ thế cừu hận càng ngày càng căng, Tam vương gia không liều mạng mới lạ đó.

Nói thật, hành động này của Công Nghi Thiên Hành cũng quá khiến người không đỡ được, đừng nói những người vây xem đều xoa xoa hai mắt, mà ngay cả hai người đang đứng trên đài cao cũng kinh ngạc không thôi.

Chu hoàng tử vốn đang bưng chén rượu quan chiến, lúc này liền phun rượu thiếu chút nữa sặc chết. Ngay sau đó hắn nhịn không được liền vỗ đùi cười ha hả: "Ha ha ha! Cái tên Công Nghi Thiên Hành này thật đáo để!" Dứt lời liền chỉ vào Tam vương gia, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa: "Tân đại a Tân đại, ngươi nhìn một cái xem Triệu lão tam có giống như con rùa rụt cổ trốn trong cái mai đen thui không kìa? Lúc này mai rùa bị người ta đập a đập, còn dám ló đầu ra khỏi mai hay sao? Thống khoái! Thật là làm cho bổn hoàng tử sảng khoái muốn chết đi!"

Khóe miệng Tân công tử giật giật: "Lúc này Tam vương gia cùng Công Nghi Thiên Hành sợ là không chết không ngừng. Nhục nhã này, không dùng máu tươi thì không thể rửa sạch được."

Chu hoàng tử khinh thường cười nhạo: "Còn không phải tự hắn chủ động tìm người ta khiêu chiến hay sao? Mặt mũi bị người ta dẫm rồi đạp cũng là do hắn tự tìm, ai đâu kiên nhẫn rãnh hơi đi đồng tình với hắn chứ!" Sau đó hắn lại bĩu môi: "Lại nói, tóm lại cũng không thể hóa thù thành bạn được, đá vào mặt hắn thêm một cú thì đã làm sao đâu? Trước đó bổn hoàng tử cảm thấy Công Nghi Thiên Hành bất quá chỉ có vậy mà thôi, nhưng hôm nay xem ra người này đủ to gan lớn mật, nếu Triệu lão tam dám phá hư quy củ thỉnh trưởng bối ra mặt, bổn hoàng tử cũng sẽ tìm một lão đầu nhi đến nói chuyện với hắn!"

Tân công tử nghe vậy, ánh mắt chợt lóe.

Hắn nhìn về phía Tam vương gia, tựa hồ như đang suy tư gì đó.

Tam vương gia bên dưới sau khi chịu một hồi loạn đánh, dù không có đau đớn gì, nhưng vẫn bị lực lượng của ngân thương đập đến khí huyết quay cuồng, ngực hắn như có một búng máu lấp đầy, trong ngoài không ngừng thiêu đốt, cho dù trước đó đã chết rất nhiều chiến nô, hắn cũng chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy.

Còn về Công Nghi Thiên Hành, y đương nhiên chính là cố ý làm vậy.

Rốt cuộc vẫn là cảnh giới có hạn, còn không biết được Tam vương có bao nhiêu át chủ bài chưa lật, áo giáp phòng ngự cũng không biết được có bao nhiêu lực lượng, nếu muốn thắng vị Tam vương gia này, nhất định phải khiến hắn mất bình tĩnh, rời khỏi lớp vỏ phòng ngự kiên cố kia –– thay vì thử kích phát năng lực của Hoàng cấp Linh Binh khiến chân khí tiêu hao cạn kiệt thì không bằng dứt khoát mượn dùng đặc tính tài chất của Hoàng cấp Linh Binh, lợi dụng độ sắc bén của nó điên cuồng công kích mới có hy vọng đem phòng ngự kia phá vỡ. Chờ khi Tam vương gia bị chọc giận dốc toàn lực giết chết y, hơn phân nửa sẽ dùng ra át chủ bài, lúc này chân khí y còn chưa tiêu hao hết nói không chừng còn có thể ứng phó, nếu không càng kéo dài chân khí tiêu hao càng lớn, Tam vương gia lúc này mới dùng át chủ bài thì y hoàn toàn không có biện pháp chống đỡ.

Quả nhiên, Tam vương gia bị chọc giận đến đỉnh điểm, đan điền lần nữa phát ra quang mang.

Ở nơi nào đó, một vật giống như gương đồng bay ra.