Phòng loại nhất thể tích rất lớn, bày trí cũng là thanh nhã u tĩnh, mặt đất lót ngọc trơn bóng ấm áp, trên bốn bức tường còn treo rất nhiều tranh sơn thủy phảng phất như ẩn chứa vô số huyền bí.
Giữa phòng, một thiếu nữ tóc dài tận mắt cá đang ngồi quỳ, nàng một thân xiêm y tuyết trắng, hai mắt nhắm nghiền, một đầu tóc dài bồng bềnh nhè nhẹ từng đợt xám trắng, dung nhan nàng trong vắt như nước phù dung.
Cố Tá yên lặng liếc nhìn cô em này một cái, nội tâm không khỏi thầm khen.
Từ khi tới dị giới này, hắn phát hiện ở đây có nhiều em gái xinh đẹp, vẻ đẹp tự nhiên không tô son tráng phấn phụ kiện linh tinh, chỉ có hai mắt quả thật không đủ để nhìn.
Đáng tiếc đáng tiếc, hắn lại không có tâm thưởng thức.
Giọng nói muội tử linh hoạt kì ảo: "Thiếp mắt không nhìn thấy, cho nên không thể đứng dậy chào đón, mong rằng khách quý chớ trách."
Cố Tá âm thầm phiên dịch lại ý tứ này.
Có nghĩa là.... Em gái xinh đẹp này, hai mắt bị mù? Này thật là quá đáng thương nha, bất quá nhìn em gái này giống như không hề oán trời trách đất gì cả, đúng là một cô gái kiên cường.
Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá đến ngồi xuống đối diện muội tử kia, sau khi đem Cố Tá phía sau thả xuống, y liền quay người lại đem người ôm đến phía trước.
Cố Tá: "....."
Được rồi, như vậy cũng không sợ có bẫy rập liền không kịp phản ứng.
Công Nghi Thiên Hành sau khi ngồi xuống, liền cười cười, âm thanh ôn hòa nói: "Thỉnh cô nương chỉ giáo."
Muội tử kia cũng rất ôn nhu: "Nơi này tên là Huyền Cơ Lâu, chính là chỗ quảng bố tin tức. Phàm khách quý đến đây đều là trong lòng có nghi hoặc, thiếp tuy bất tài, nhưng nguyện vì khách quý giải thích nghi hoặc trong lòng."
(*quảng: truyền bá. *bố: tuyên cáo)
Cố Tá nghe hai người khách khí như vậy, bèn hỏi: "Nếu cô nương tự tin như thế, không bằng chúng ta hỏi một vấn đề, cô nương phải trả lời một cái, thế nào? Nếu chúng ta đã hỏi xong, còn bỏ sót điều gì đó, cũng làm phiền cô nương nhắc nhở vài câu, có được không?"
Muội tử nhiệt tình rất dễ nói chuyện, nàng xinh đẹp cười cười: "Được, khách quý cứ hỏi."
Cố Tá xoay đầu: Đại ca tới hỏi?
Hắn không cần nói, Công Nghi Thiên Hành đã hiểu ý ngay, mỉm cười gật đầu với hắn.
Cố Tá cũng quay đầu lại, ngẫm nghĩ chút nữa hắn cũng phải hỏi một chút.
Công Nghi Thiên Hành nhìn bạch y muội tử, hơi trầm ngâm một lúc, mới mở miệng: "Thành dân Quy Trung Thành này chính là con cháu đời sau của những Võ giả không kịp rời khỏi Thiên tuyển chi lộ đúng hạn nên bị nhốt lại đây có đúng không?"
Bạch y thiếu nữ trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó nhẹ ve trán: " Không hổ là Thiên Kiêu, Công Nghi công tử nói không sai, hơn phân nửa thành dân Quy Trung Thành chính là hậu duệ của người đến từ các đàn vực khác nhau."
Rất nhanh, muội tử liền đem mọi chuyện giải thích rõ ràng tường tận.
Ngày Thiên tuyển chi lộ đóng cửa, phàm là người không kịp đuổi đến Quy Trung Thành này đều sẽ không thể rời đi, cũng chỉ có thể sống lại ở chỗ này.
Bởi vì sương mù quá dày đặc, không chỉ ảnh hưởng đến Võ giả tu luyện, còn làm tổn hại đến mạng sống Võ giả, vô số cường giả vì hết tuổi thọ mà chết đi, càng đừng nói đến những Võ giả thực lực yếu kém tự nhiên sẽ càng chết nhanh hơn. Về sau chỉ còn lại một số tuyệt thế cường giả, trước khi thọ mệnh sắp kết thúc, bọn họ vì hậu thế của mình, mạnh mẽ ở tòa thành trì này tiến hành hiến tế, tạo nên một tòa thành trì che chắn sương mù, mà di trạch của những tuyệt thế cường giả đó, phàm là nhóm thành dân có đủ tư chất đều có thể đến đó tư luyện, chỉ là sau khi đột phá Thoát Phàm cảnh liền không thể tiến bộ thêm nữa mà thôi.
Nhiều thế hệ qua đi, Võ giả trong thành sinh sôi nảy nở, về sau mỗi một thế hệ Võ giả luôn có một ít người không kịp rời đi giống vậy, vận khí tốt có thể đuổi tới cổ thành này, vận khí không tốt thì chết ở nơi nào đó không ai hay biết. Võ giả đi vào thành này, tự nhiên cũng chỉ có thể ở lại đây, thực lực không thể tiến bộ, thường thường đều không thể chống đỡ nổi đến ngày Thiên tuyển chi lộ mở ra lần thứ hai.
Bất quá người dân trong thành chung quy đã quen sống ở đây, bọn họ cũng không biết thế giới bên ngoài ra sao, từ lúc sinh ra bọn họ chỉ cho rằng Võ giả thực lực cao nhất là Thoát Phàm cảnh, tuổi thọ con người nhiều nhất cũng chỉ 300 tuổi mà thôi.
Chỉ có mỗi một thế hệ thành chủ mới biết được, mỗi 300 trôi qua bọn họ đều có cơ hội rời khỏi tòa thành này, chỉ là không phải tất cả mọi người đều thích hợp rời đi, một khi tùy tiện ra ngoài, bọn họ cũng không biết được hậu quả sẽ thế nào.... Bởi vì trong thành sớm đã hình thành gia tộc, lại thêm đủ loại lợi ích phân chia, còn có rất nhiều nguyên nhân khác, cuối cùng người có thể rời đi chỉ có nhân tài tuổi trẻ tiền đồ vô hạn mà thôi.
Bạch sam thiếu nữ nhẹ giọng nói: "Ngoài ra, còn có một số ít gia tộc của Trung Ương đại lục sẽ cử người tiến vào Thiên tuyển chi lộ để trấn thủ. Làm như vậy các gia tộc sẽ có thể theo dõi tình hình diễn ra trong Thiên tuyển chi lộ, cũng có thể thừa cơ tiếp xúc được với các thiên tài của đại lục kề bên, tuyển chọn ra những người có tư chất cực tốt mời chào đến cổ thành này, thu phục vào bên trong thế lực của mình. Hoàn cảnh sinh hoạt của thành dân trong cổ thành vô cùng ác liệt, hàng năm đều phải cùng vố số quái vật cùng sinh vật biến dị đối chiến, bất luận tư chất thế nào đi nữa lực chiến đấu cũng rất cường đại, đây đều là những nhân tài mà các thế lực đều thèm khát...."
Công Nghi Thiên Hành buột miệng nói: ".... Chiến nô?"
Thiếu nữ bạch sam lại xoa xoa trán lần nữa: "Thành dân ở đây đều là loại chiến nô ưu tú nhất, vì thế mỗi 300 năm đều có Thiên Kiêu từ Trung Ương đại lục đến đây chọn lựa."
Cho nên nói ba người Chu hoàng tử, Tam vương gia, Tân công tử lần này tiến vào Thiên tuyển chi lộ đều không có ý định loại bỏ hết tất cả người của đại lục kề bên. Bọn họ lựa chọn chiến nô chủ yếu là chọn từ thành dân ở đây, còn về những thiên tài đại lục kề bên có thể chọn thì chọn, không thể chọn liền đe dọa dụ dỗ cũng phải chọn được một ít, chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Cố Tá nhăn mày: "Trong Trung Ương đại lục có rất nhiều chiến nô sao?"
Bạch sam thiếu nữ nhẹ giọng đáp: "Quy tắc tại Trung Ương đại lục rất tàn khốc, dưới trướng Thiên Kiêu chia làm ba cấp bậc. Nhất đẳng là khách khanh, nhị đẳng là gia thần, tam đẳng là chiến nô. Chiến nô chinh chiến vì Thiên Kiêu, là người có địa vị cao nhất trong các nô lệ."
Cố Tá rũ mắt.
Khách khanh cùng gia thần rất bình thường, còn nô lệ gì đó, vẫn là nghe có chút không quen.... Bất quá hắn cũng không nói được gì, trước kia vì bảo thủ bí mật, đại ca cũng từng tạo nên ràng buộc khống chế những nô lệ dưới trướng đó thôi, ngay cả hắn cũng đã dùng qua Dược Nô Ấn với người khác rồi.... Nói trắng ra, vẫn là nên tập thích ứng với thế giới này đi.
Cũng không biết sao khi đến Trung Ương đại lục rồi tam quan của hắn sẽ còn thay đổi thế nào nữa.... Bỏ đi, hắn đâu cần vắt óc suy nghĩ mấy thứ rối loạn linh tinh đó làm gì gì, cứ ngoan ngoãn là "A Tá" bên cạnh đại ca hắn là được rồi.
Công Nghi Thiên Hành so với Cố Tá càng dễ thích ứng hơn, y chỉ gật đầu lắng nghe, tựa như suy tư gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra được vấn đề gì.
Thời gian trôi qua ước chừng chén trà nhỏ, y giương mắt nói: "Không biết làm thế nào mới có thể thông qua thành này, tiến vào Trung Ương đại lục?"
Bạch sam thiếu nữ dịu dàng cười: "Chỉ cần đi qua cổ thành này, thì sẽ có thể biết được."
Công Nghi Thiên Hành hơi suy tư: "Không biết chỗ cô nương có quyển sách nào giới thiệu về các thế lực đại lục để chúng ta đánh giá suy xét hay không?"
Bạch sam thiếu nữ như đã sớm dự đoán được y sẽ hỏi cái này, cách đỉnh đầu một tấc nhiều ra thêm một quyển sách, nàng đón lấy đưa cho Công Nghi Thiên Hành: "Vật này tặng cho Công Nghi công tử, mong công tử nhận lấy."
Công Nghi Thiên Hành cũng không khách khí, sau khi nhận lấy liền cười cười: "Xin hỏi thêm một câu cuối cùng."
Bạch sam thiếu nữ nói: "Công tử xin cứ hỏi."
Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành tối lại: "Không biết cô nương vì sao lại.... Thịnh tình chiêu đãi ta như vậy?"
Biểu tình bạch sam thiếu nữ không hề thay đổi, trên đầu lại xuất hiện thêm một tấm thiệp mời, đưa tới: "Phàm là thiên tài cấp Thiên Kiêu, Huyền Cơ Lâu ta xưa nay đều chủ động đến giao hảo, nếu muốn giao hảo, đương nhiên phải bày tỏ thiện ý của mình, để Thiên Kiêu biết được chỗ tốt ở đây mới phải. Công Nghi công tử chỉ lấy cảnh giới Thiên Thiên đỉnh không chỉ có thể chạy thoát khỏi Bính Long Quân nổi danh Triệu Quốc của Tam vương gia, còn có bức bách đối khiến đối phương mấy sạch thể diện.... Người có thể dẫm nát mặt mũi của một Thiên Kiêu, đương nhiên cũng chính là Thiên Kiêu."
Công Nghi Thiên Hành nhận lấy thiệp mời, mở ra.
Bạch y thiếu nữ từ tốn nói: "Đây là thiệp mời Tam vương gia gởi lại Huyền Cơ Lâu ta, phân phó chờ khi công tử đến liền đem vật này đưa lên, cùng công tử...."
Công Nghi Thiên Hành khóe miệng khẽ cong: "Ước chiến?"
Bạch y thiếu nữ cười cười: "Không sai. Vào buổi trưa ngày thứ mười ba, dưới mảnh đất trống Đại Yên Tháp Quy Trung Thành, Tam vương gia ước chiến cùng Công Nghi công tử, muốn chấm dứt đoạn ân oán trước đó." Nàng thoáng nghiêng đầu: "Không biết công tử.... ứng chiến hay không?"
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Tất nhiên ứng chiến."
Sau khi nói xong, trong tay tức khắc bừng lên cổ lực lượng kim hồng, sau đó nó giống như ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, mà lực lượng ẩn chứa bên trong thiệp mời kia cũng đột nhiên biến thành hư ảo.
Một hạt bụi cũng không còn lưu lại.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề vụn vặt, Công Nghi Thiên Hành ôm Cố Tá đứng lên, lại đem Cố Tá vẫn đang quẫn bách trước ngực mà ném ngược lên lưng mình.
Cố Tá cùng y một đường ra ngoài, trong lòng khó hiểu: "Đại ca sao lại không hỏi thêm một ít tình huống của Trung Ương đại lục?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Tin tức dò hỏi được cũng phải tự phân tích suy xét lại, nếu không một khi sai lầm, đối với phán đoán lựa chọn của mình sẽ rất bất lợi."
Cố Tá hạ giọng: "Ý đại ca là... Bọn họ có khả năng đang giả bộ?"
Công Nghi Thiên Hành lắc đầu nói: "Huyền Cơ Lâu này có thể sẽ không, nhưng mà nếu có chút giấu giếm, hoặc là không chút dấu vết nhấn mạnh một số chi tiết...."
Cố Tá chớp chớp mắt.
Hai người lại không nói thêm, bọn họ rất nhanh đã tìm được khách điếm, tiến vào.
Bọn họ ai cũng không đề cập đến chuyện Tam vương gia, bởi vì điều này không cần thiết, buổi trưa ngày thứ mười ba kì thật cũng chính là buổi trưa ngày mai, đến lúc đó chỉ cần đến nơi tiếp nhận khiêu chiến là được.
Nhưng Cố Tá không hiểu chính là vị Tam vương gia kia... Cư nhiên lại không bố trí bẫy rập gì cả? Nhiều thuộc hạ bị giết như vậy, hắn ta thật sự không thèm để ý hay sao?
Không, không đúng.
Mặc dù không thèm để ý tánh mạng Bính Long Quân, nhưng phải chú ý đến mặt mũi của mình chứ a.
Nháy mắt, Cố Tá đột nhiên dần hiểu ra.
Có lẽ vì để lấy lại thể diện, cho nên mới định ra thời gian, chọn một địa điểm để tiến hành khiêu chiến.... Hơn nữa.... Cố Tá yên lặng lắc đầu.
Dù sao, hắn cũng không thể hiểu nổi tâm tư của mấy vị Thiên Kiêu này, có lẽ đây chính là kiêu ngạo khó lòng hiểu nổi của họ đi.
Một đêm vô sự.
Sáng sớm, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cùng nhau mở bừng mắt.
Từ khi đến đây, hai người họ mặc kệ lúc nào cũng là kề cận lẫn nhau, vì thế Cố Tá trực tiếp từ ngực Công Nghi Thiên Hành nhảy ra, quay đầu lại bò lên lưng đại ca nhà mình, hành động này dường như đã trở thành một điều hiển nhiên giữa hai người.
Chờ sau khi rửa mặt xong, Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá bay nhanh đến Đại Yên Tháp.