Edit: Cám
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành được hoang cầm chở xuyên qua sương mù dày đặc cùng với hai bên sườn núi dựng thẳng, tiến sâu vào bên trong.
Ở chỗ này là một mảnh núi non trùng điệp kéo dài, cùng với một hàng kiến trúc cuồn cuộn to lớn.
Sau khi hoang cầm đáp xuống, đoàn người xuyên qua bậc thang thật dài, đi đến một điện phủ uy nghiêm.
Trong đại điện mộc mạc, có vài người đã ngồi sẵn trên ghế dựa.
Cố Tá cảm thấy kì quái, ở Sương Vân Điện cũng thế, hay chỗ ở của một ít người có địa vị cũng thế, không khí bên trong đều rất túc mục trang nghiêm, nhưng chỗ này lại cho người khác cảm giác bất đồng. Dù vẫn là tương đối nghiêm túc, lại không khiến cho người ta sinh ra quá nhiều cảm giác uy hiếp.
Hơn nữa, người ngồi trên ghế dựa, chợt nhìn cũng là thường thường không có gì đặc biệt a.
Có ba người.
Trong đó người lớn tuổi nhất, mặc bào phục màu trắng, tóc hoa râm, trên người toát ra từng đợt từng đợt đan hương nhè nhẹ, tư thái thoạt nhìn già nua, nhưng hai mắt có thần, hẳn chính là vị Luyện dược sư Hoàng cấp kia.
Người thứ hai sau khi thấy Hứa Linh Tụ tiến vào, đầu tiên chính là lộ ra tươi cười hiền từ, một thân bào phục hoàng sắc, bộ dáng nam tử trung niên chỉ mới bốn mươi tuổi, ánh mắt lại không giống như những người quyền cao chức trọng bừng bừng dã tâm, ngược lại rất bình thản, như là ẩn giấu rất nhiều năm. Vì thế, người này hẳn là tổ phụ của Hứa Linh Tụ, Hứa gia thái thượng trưởng lão.
Mà hấp dẫn người chú ý nhất cũng dễ khiến người bỏ qua nhất, chính là người thứ ba.
Người này thoạt nhìn hình như là bốn năm mươi tuổi, lại tựa hồ phảng phất chỉ mới hai ba mươi tuổi, hai mắt thân thúy tựa sao trời, nhưng cẩn thận quan sát, lại cảm thấy người này hết sức bình thường.
Người này diện mạo cũng không anh tuấn, ngược lại cực kì bình thường, nếu hắn không phải xuất hiện trong đại điện mà là xuất hiện trong một đám người, chỉ sợ căn bản không ai chú ý đến a –– cũng không biết vì sao, thời điểm ngươi vô tình nhìn về phía hắn lần thứ hai, liền không thể dời mắt đi được.
Không cần nói, Cố Tá cũng biết đây chính là nhân vật chính triệu hoán bọn họ đến đây, tông chủ Kình Vân Tông.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành sau khi tiến vào, đều quy quy củ củ đi theo Hứa Linh Tụ hướng ba người hành lễ.
Ba người bọn họ vô luận là tư lịch hay thực lực thậm chí là tuổi tác, đều đáng giá để tín nhiệm trăm phần trăm –– cho dù ở đây người trẻ tuổi nhất là tông chủ, thì cũng khoảng 300 tuổi rồi.
Tông chủ rất hòa thuận, nói: "Các ngươi ngồi đi."
Hứa Linh Tụ ngồi xuống trước, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cũng ngồi bên cạnh.
Đầu tiên là Hứa thái thượng trưởng lão cười nói: "Hai người các người vì tông môn cống hiến không nhỏ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên đều là nhân trung long phượng, tuấn tài hiếm có của Kình Vân Tông ta. Nghe Linh Tụ nói, các ngươi tiến vào tông môn bất quá chưa đến một năm, cũng chưa nhận được trợ giúp gì từ tông môn, đã có thể đi đến bước này, đủ thấy tư chất siêu phàm tuyệt tục, làm người tán thưởng."
Cố Tá nghe xong, có chút xấu hổ.
Không hổ là nhân vật đứng đầu đại tông môn, nên là cái gì thì là cái đó, ngay cả mấy câu khích lệ nghe tới tai cũng chân thành như thế.
Công Nghi Thiên Hành cũng lộ ra tươi cười thỏa đáng: "Đệ tử thẹn không dám nhận."
Cố Tá cũng vội cúi đầu.
Tông chủ lúc này cũng mang theo tươi cười nhàn nhạt, mở miệng nói: "Người có công với tông môn theo lí nên ban thưởng, hai ngươi công lao cực lớn, nếu muốn thứ gì, không ngại cứ nói ra, tông môn tất nhiên sẽ thỏa mãn." Nói xong liền phất tay một cái.
Trong góc tường, vô thanh vô tức liền có một người bưng khay ra tới, đem đồ vật đặt bên trên đưa đến trước mặt hai người Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá cúi đầu nhìn, đặt trên khay chính là mười khối lệnh bài.
Khối lệnh bài thứ nhất là lệnh bài trưởng lão, phàm là trưởng lão Luyện Dược Đường đều có thứ này, trên lệnh bài còn viết hai chữ "Cố Tá" –– đây chẳng phải là cho hắn địa vị của một trưởng lão hay sao? Hơn nữa lệnh bài trưởng lão này không phải là loại không có thực quyền, mà là có quyền lực nhất định nữa đó....
Chín khối lệnh bài kế tiếp, toàn bộ đều là lệnh bài trống.
Nhưng là.... Lệnh bài trống có ý gì a?
Cố Tá không biết đây là gì, nhưng Hứa Linh Tụ thì biết a!
Hứa Linh Tụ kịp thời giải thích: "Mỗi một khối lệnh bài có thể đổi lấy một thứ từ tông môn, cũng có thể đưa ra một yêu cầu với tông môn, Cố sư đệ, đây chính là hậu ban xưa nay chưa từng có!"
Cố Tá hít ngược một ngụm khí lạnh. Đổi lấy một thứ từ tông môn thì thôi đi, còn có thể đưa ra yêu cầu cho tông môn? Hắn sau khi khiếp sợ lại nghĩ tới một vấn đề –– vậy hắn yêu cầu tông môn cho hắn thêm mười cái yêu cầu nữa liệu có được hay không nha? Đương nhiên cái ý tưởng ngo ngoe rục rịch này vừa chớp nở liền bị hắn đạp bay đi.
Trọng điểm hiện tại không phải cái này.
Trọng điểm là hắn nên đưa ra yêu cầu gì đây....
Theo bản năng, Cố Tá liền đem những gì thương lượng cùng Công Nghi Thiên Hành trước đó nói ra: "Đổi lấy một gốc linh dược." Hắn lấy ra một lệnh bài trống đặt một bên: "Cái này cũng đổi lấy một gốc linh dược..." Hắn lại lấy ra một khối đặt một bên: "Vẫn là một gốc linh dược...."
Cứ liên tiếp như vậy.
Cố Tá lấy ra ước chừng năm khối lệnh bài, muốn đổi lấy năm gốc linh dược.
Sau đó, hắn lại lấy ra một khối, hơi chần chờ: "Cái này đổi lấy một ngọn địa hỏa nhất đẳng." Còn lấy ra thêm một cái: "Cái này đổi lấy một cái đan lô thuộc tính tốt nhất."
Hiện tại còn dư lại hai khối lệnh bài.
Cố Tá dừng một chút: "Hai khối lệnh bài này, ta muốn đổi lấy đồ vật có thể nhanh chóng đề cao thực lực công tử nhà ta mà không để lại tai họa ngầm, hoặc đồ vật giúp công tử nhà ta có được đãi ngộ lâu dài.... Nhưng ta đối với phương tiện này không quá hiểu biết, vậy thỉnh tông chủ cùng chư vị tiền bối làm chủ đi."
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn không hề suy xét liền bùm bùm đem chín khối lệnh bài trống đều dùng xong –– Hứa Linh Tụ nhìn ra, người bình thường đều sẽ không làm được như vậy.
Mấy thứ này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng Hứa Linh Tụ lại cảm thấy, những thứ đó so với giá trị của pháp môn tinh thần lực căn bản không bình đẳng, nhìn như Cố Tá có chút ngốc.
Bất quá, Hứa Linh Tụ rất nhanh lại thấy được biểu tình của đám người tông chủ.
Hắn thật ra không phân biệt được vị tông chủ cao thâm khó đoán kia nghĩ thế nào, nhưng lại có thể nhìn ra được cảm xúc của tổ phục này mình... Rõ ràng là tán thưởng.
Hứa Linh Tụ suy nghĩ một chút, liền minh bạch.
Mấy thứ yêu cầu đó, Cố Tá khẳng định đã cùng Công Nghi Thiên Hành thương lượng qua! Những thứ đó đúng là thích hợp với bọn họ hiện tại nhất. Đặc biệt là hai yêu cầu cuối cùng, bọn họ đều thức thời như vậy, tông môn có thể không cho Công Nghi Thiên Hành hồi báo phong phú nhất hay sao?
Tông chủ khen ngợi gật đầu: "Không cao ngạo không nóng nảy, rất tốt."
Hoàng cấp Luyện dược sư cùng Hứa thái thượng trưởng lão đều đồng dạng thưởng thức.
Người có thể nhận rõ địa vị chính mình, bình tĩnh khắc chế bản thân không sinh dã tâm, chỉ cần vận khí không phải quá xấu, tương lai tất nhiên sẽ thành châu báu. Hơn nữa bọn họ đã hoàn toàn điều tra lai lịch hai người này, gia thế trong sạch, cũng là nhân tài đánh giá tỉ mỉ bồi dưỡng.
Vì thế sau khi tán thưởng xong, những yêu cầu của Cố Tá đã được tông chủ phái người lập tức mang đến, còn hai yêu cầu dành cho Công Nghi Thiên Hành, tông chủ cũng quyết đoán.
Tông chủ nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, vẫn rất hòa khí: "Tông môn lần này chiếm tiện nghi rất lớn, hai ngươi lại khiêm tốn như vậy, ta đành làm chủ, cho ngươi đãi ngộ của trưởng lão. Chỉ là hiện giờ cảnh giới ngươi không đủ, còn chưa đến Thoát Phàm cảnh, không tiện lây dính những việc vặt vãnh đó. Vì thế, hiện giờ ngươi chỉ có thể nhận phân lệ thuộc về trưởng lão, lại có thêm hai trăm danh ngạch đệ tử kí danh, các đệ tử kí danh dưới trướng ngươi hiện tại đều có thể nhận phân lệ của đệ tử ngoại môn, phàm đệ tử kí danh đủ thực lực có thể tấn lên thành đệ tử ngoại môn, sẽ nhận được đãi ngộ của đệ tử nội môn, còn tặng thêm ngươi một ít tài nguyên khác, để ngươi dự trữ tu luyện."
Công Nghi Thiên Hành tự nhiên vội vàng nói cảm tạ.
Có chỗ lợi mà không dính líu đến quyền lực, nhìn tựa hồ như không có ý tứ gì, nhưng trên thực tế có quyền lực liền có nghĩa vụ, mà hiện tại y lại không gánh vác nổi nghĩa vụ này nên không cần dính đến quyền lực, còn có thể lấy không chỗ tốt, lại càng có thêm danh ngạch mua chuộc nhân tâm, nhiêu đó cũng đủ tốt lắm rồi.
Tông chủ vẫn còn chưa nói xong: "Cái này liền tính là một khối lệnh bài đi." Ngay sau đó lại nói: "Vậy lệnh bài thứ hai liền đổi thành lệnh bài thông hành đến Kình Vân Sơn, người cầm lệnh bài này, có thể được một ngụm Chân Khí Trì, dùng để tu luyện."
Cố Tá kinh ngạc.
Chân Khí Trì? Đó là cái gì?
Bất quá hắn cũng không xen mồm, nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành hiểu ý hắn, bởi vì đây là thuộc về ban thưởng của y, cho nên y liền chủ động hỏi: "Xin hỏi tông chủ, không biết Chân Khí Trì là vật gì?"
Tông chủ cười: "Tất nhiên là nơi tích tụ chân khí, phàm là Tiên Thiên Võ giả tu luyện ở chỗ này, tốc độ tu hành cực nhanh, gấp mấy lần bên ngoài."
Nơi kì lạ như vậy, cư nhiên cũng có!
Cố Tá ngẫm lại cũng không cảm thấy kì quái, trước kia ở Thương Vân quốc, không phải cũng có Thương Long Trì trợ giúp tu luyện hay sao, Kình Vân Tông to lớn như vậy, có địa điểm tu luyện đặc thù cũng không có gì kì quái a.
Công Nghi Thiên Hành lúc này hơi chần chờ, lại hỏi: "Không biết A Tá có thể đi cùng ta hay không...."
Tông chủ nghe xong, biểu tình khẽ động, sau đó liền nói: "Nguyên bản một lệnh bài chỉ cho phép một người tiến vào, nhưng hai ngươi tình huống đặc thù, ta liền đặc phê một khối hai người, lại thêm đại ấn tông chủ bên trên. Đến lúc đó hai người các ngươi từng người tiến vào, hoặc là cùng nhau đi vào đều không có ai dám ngăn cản."
Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá nghe được, vội vàng hành lễ: "Đa tạ tông chủ!"
Không bao lâu, đồ vật cấp cho hai người đều được đưa đến, Cố Tá nhận trữ vật võ cụ, đồ đều được đặt tốt bên trong, mặt khác hai người mỗi người đều có được một khối lệnh bài, trên khối của Công Nghi Thiên Hành viết địa điểm Chân Khí Trì, cùng với tên cả hai người.
Đến lúc này, cuộc triệu kiến cũng xem như hạ màn, hai người cũng nên cáo từ rời đi.
Nhưng giờ phút này, Hứa thái thượng trưởng lão cùng vị Luyện dược sư Hoàng cấp kia cũng đứng dậy, muốn dẫn hai người đến Chân Khí Trì để nhận đường.
Cố Tá tự nhiên thụ sủng nhược kinh, nhưng tông chủ tựa hồ cũng không cảm thấy có gì kì quái, vung tay, để bọn họ cùng nhau rời đi.
Bởi vậy, đoàn người coi như đồng hành rời khỏi tòa đại điện.
Trong đó Hứa Linh Tụ cũng đi theo coi như mở mang kiến thức.
Chính là trên đường đi, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành vốn là hậu bối, vẫn luôn thành thật đi theo, chỉ là không ngờ tới vị Hoàng cấp Luyện dược sư kia cư nhiên chủ động nói chuyện: "Hai vị sư điệt, lần này ít nhiều đều đều nhờ vào pháp môn các ngươi dâng lên a."
Cố Tá vừa nghe, vội vàng nói "không dám", Công Nghi Thiên Hành cũng đồng dạng nói lời khiêm tốn, đều biểu đạt tâm tình kinh sợ của mình.
Hứa thái thường trưởng lão bên kia cùng Hoàng cấp Luyện dược sư lãnh ngạo tương đối bất đồng, hắn lúc này chủ động tiếp nhận câu chuyện, theo chân bọn họ nói thẳng: "Các ngươi cũng không cần cảm thấy sợ hãi, một tiếng "tạ" này là nên làm. Về sau có được thứ này, Linh Tụ chúng ta yêu thương nhất cũng càng có thêm tiềm lực, nói không chừng Hoàng cấp Luyện dược sư cũng không còn là cuối, trong tông môn, biết đâu ngày sau sẽ xuất hiện thêm nhiều Hoàng cấp Luyện dược sư cống hiến cho tông môn. Tông môn ban thưởng là chuyện của tông môn, trở về Hứa gia ta cũng sẽ có trọng lễ đưa cho hai người các ngươi."
Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá thấy bọn họ đều nếu thế, chỉ là lần thứ hai mấy câu linh tinh "không dám nhận", cũng không lại đùn đẩy nữa.
Không bao lâu, đoàn người đi lên ngọn núi – cũng chính là Kình Vân Sơn.
Chỗ này không có nhà cửa, chỉ có sơn động lớn lớn bé bé, nơi bọn họ đi đến một ngọn núi không cao, mà đích đến cuối cùng chính là huyệt động trên sườn núi.