Edit: Cám
Người tới phấn chấn oai hùng, duỗi tay nắm lấy thanh trường cung: "Ta, Bào Tứ Trùng Vân Tông, nghe nói ngươi cung tiễn lợi hại, có dám cùng ta so hay không?"
Công Nghi Thiên Hành đứng đó, một tay đưa ra: "Thỉnh!" Khoảnh khắc lời vừa cất ra, trong tay lần thứ hai xuất hiện một cây thiết thai đại cung, một chân dẫm lên đó.
Hai người qua lại một câu, tốc độ cực nhanh, đồng thời ra tay.
Trong phút chốc, hai đạo ánh sáng giống như sao băng từ đấu võ đài phát ra, mang theo lực lượng không gì sánh bằng, xông thẳng về phía đối phương!
Công Nghi Thiên Hành mũi tên kim hồng sắc, chứa đựng nhiệt lực, những nơi đi qua đều bị bỏng cháy một mảng, phảng phất như không khí cũng bị y đun nóng, nhiệt độ cực kì đáng sợ! Mũi tên kim sắc của Bào Tử ngược lại chứa đựng cương mãnh chi lực, khi xuyên qua phát ra tiếng xé gió chói tai, tựa như cắt vỡ không gian, sắc bén mà uyển chuyển nhẹ nhàng, mang đến cho người cảm giác xé rách đáng sợ.
Hai mũi tên dài ở không trung chạm vào nhau, nháy mắt bắt đầu giằng co.
Âm thanh xuy xuy bên tai không dứt.
Cố Tá bên dưới chỉ nhìn thấy được hai luồng ánh sáng, nhất thời đình trệ trên không, tựa hồ như đang tiêu diệt lẫn nhau, lại phảng phất như va chạm kịch liệt.
Nhưng hai người không chờ hai mũi tên phân định kết quả, bọn họ thân mình vừa chuyển, nháy mắt liền thay đổi vị trí, đồng thời lần thứ hai ra tay, lại là một đạo kim hồng cùng lực lượng kim sắc chói lọi vọt tới chỗ đối phương, lần nữa va chạm trên không trung, tiếp tục giằng co.
Liên tiếp, Công Nghi Thiên Hành cùng Bào Tứ thân mình không ngừng xê dịch, mỗi lần tạm dừng, mũi tên liền sẽ phá không bay ra, bởi vì tốc độ bọn họ đều rất nhanh, không bao lâu, giữa không trung đều ngập tràn những luồng ánh sáng va chạm nhau, cực kì chói mắt, dũng mãnh hơn người!
Mọi người dưới đài nhìn đến hoa mắt.
Có người không khỏi kinh hô:
"Đây là thực lực của Tiên Thiên lục trọng đấy ư? Thật là đáng sợ!"
"Nếu đổi lại là ta lên trên đó, chỉ sợ mạng sớm không còn rồi."
"Lực lượng hảo cường đại! Tiễn pháp hai người đều cực sắc bén!"
Rất nhiều Võ giả cảnh giới trên hai người, sau khi nhìn thấy không khỏi tự mình hổ thẹn, cảm thấy bản thân thật sự còn kém xa hai vị tuấn tào trẻ tuổi đang giao đấu trên kia.
Nhóm tuấn kiệt Trùng Vân Tông vừa đến vốn dĩ khí thế hừng hực, nhất thời liền đình trệ trong nháy mắt.
"Tiễn pháp của Bào sư đệ, thế nhưng gặp phải địch thủ."
"Võ kỹ tinh diệu như thế, khó trách những đệ tử chấp thấp đều bất lực..."
"Tông môn suy nhược cỡ như Kình Vân Tông cũng có vài nhân vật thiên tài đó chứ. Chỉ là với một mình hắn, thì có thể làm được gì? Bào sư đệ gặp qua vô số cường địch, tất nhiên sẽ có thể trấn áp được hắn!"
Cố Tá không chớp mắt quan chiến, vẫn nhìn chằm chằm vào đại ca hắn, Kình Vân Tông cũng được, Trùng Vân Tông cũng thế, âm thanh nghị luận của bọn họ đều lọt vào tai hắn, nhưng chưa từng để trong lòng.
.... Đại ca tư thái thanh thản, đối với tiễn pháp của đối thủ tựa hồ cũng không đặt vào mắt.
Cho nên, đại ca tất nhiên sẽ thắng!
Cố Tá trong lòng nắm chắc, lo lắng cũng giảm bớt phần nào.
Nhưng đám người Tịch Dương Vân tuy rằng cũng nhìn ra Công Nghi Thiên Hành có thừa thực lực, vẫn cảm thấy người tên Bào Tứ này cũng là thiên tài hiếm có trong thiên tài, nhất định còn có tiễn kỹ áp đáy rương, một khi sử dụng, Công Nghi Thiên Hành không biết có thể ứng phó được hay không.
Quay lại trên đấu võ đài.
Bào Tứ trước đó nghe nói Kình Vân Tông có người tài bắn cung lợi hại, vốn tưởng tự mình xuất mã có thể dễ dàng trấn áp đối phương, nhưng không ngờ tới hiện tại lại rơi vào thế giằng co thế này.
Lập tức, ánh mắt hắn trầm xuống, ba ngón tay gập lại kéo tên, dây cung nhất thời run rẩy một cái.
Cứ day dưa như vậy lực lượng tiêu hao không phải nhỏ, không bằng nhân cơ hội này, dùng tuyệt kỹ bắn chết đối phương!
Ý cười bên môi Công Nghi Thiên Hành gia tăng.
Y làm như chưa từng phát giác, lần thứ hai kéo căng dây cung, cũng không làm ra động tác đặc thù gì, chỉ là ánh mắt chợt lóe, bắn ra ba mũi tên theo hình chữ "Phẩm" lao nhanh bay đi!
* 品 (tra chữ phẩm nó ra chữ này nè, hong biết đúng hong hà, tui hỏng có biết tiếng trung ???)
Bào Tứ băn ra là liên châu nhị chi.
Một mũi như tinh không lưu hỏa, mũi thứ hai ẩn bên dưới mũi thứ nhất, trong nháy mắt, một trên một dưới, hướng về phía Công Nghi Thiên Hành bay tới.
Nhưng mà hai mũi tên kia đều bị Công Nghi Thiên Hành bắn trúng, mà Công Nghi Thiên Hành lại nhiều hơn hắn một tên, nháy mắt xuyên thủng hư không, bay thẳng về phía bụng hắn.
Bào Tứ trong mắt hiện lên tia kinh dị, cấp tốc lui về sau, đem trường cung hạ thấp xuống trước người nhằm ngăn trở mũi tên cuối cùng.
Giờ khắc này, nhiệt lực mênh mông theo theo trường cung chấn động mà đến, Bào Tứ cảm thấy bàn tay đau xót, lực lượng kia tựa hồ muốn xâm nhập vào kinh mạch hắn.
Cũng trong chớp mắt hắn dùng trường cung ngăn chặn mũi tên, tự nhiên không thể tiếp tục ra tay được nữa, Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai kéo cung, mũi tên bay vụt ra!
Lần này, Công Nghi Thiên Hành không phải bắn ra ba mũi tên, cũng không phải một mũi, mà là giống như tên của Bào Tứ bắn ra trước đó, hai mũi tên cùng nhau bắn ra, một trên một dưới, vừa hiện vừa ẩn.
Bào Tứ không đuổi kịp tốc độ của Công Nghi Thiên Hành, chỉ thấy hai mũi tên đánh úp tới, một mũi đâm trúng cánh tay phải hắn, khiến trường cung trong tay rơi xuống đất, một mũi bắn tới đan điền, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lui nhanh về sau, ngã quỵ trên đấu võ đài.
Người Trùng Vân Tông kinh hãi, vội vàng chạy như đến đỡ người.
Sau đó liền có một nữ Luyện dược sư bắt lấy tay hắn, giữa mày quang mang chớp động, kiểm tra tình huống bên trong cơ thể hắn một lần.
"Kinh mạch bị hỏng.... Lục phủ ngũ tạng đều bị một cổ nhiệt lực phá hư, Cốt châu có vết rách rất lớn... Nếu không loại bỏ cổ nhiệt lực này, sớm hay muộn cũng sẽ, cũng sẽ phế!"
Liền có một thiếu niên kiệt ngạo lớn tiếng quát: "Vậy còn không mau chữa trị cho hắn?"
Thiếu nữ cũng gấp gáp: "Chỉ là....cổ lực lượng này thập phần cổ quái, ta vừa rồi đã thử đẩy lùi nó, nhưng không thành công.... Vậy, vậy ta cũng hết cách rồi."
Nhóm tuấn kiệt tuổi trẻ Trùng Vân Tông trong mắt đều hiện lên thần sắc giận dữ.
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành đứng trên đài, thong dong thu hồi thiết thai đại cung, bàn tay vừa lật lấy ra bình ngọc, đổ ra một viên đan dược ăn vào, chậm rãi nói: "Còn ai lên nữa không?"
Cố Tá sửng sốt.
Đại ca vừa rồi tiêu hao lực lượng rất lớn sao?
Nhưng dùng sự cảm ứng của khế ước, hắn cảm nhận được hơi thở đại ca không hề suy nhược a... Sau đó hắn bỗng nhiên minh bạch, tức khắc im.lặng.
Đây là giả heo ăn thịt hổ!
Nếu thật sự có người tin y nỏ mạnh hết đà, không thể không ăn đan dược bổ sung chân khí, nhất định sẽ bị hố cho một trận nên thân. Hơn nữa, đây hẳn cũng là vì y muốn che dấu chân khí vô cùng tràn cùng sung túc của mình đi.
Mấy người Tịch Dương Vân nhìn thấy Công Nghi Thiên Hành vừa rồi bắn ra nhiều tên như vậy, cũng biết tiêu hao không nhỏ, không khỏi quan tâm nói: "Cố sư đệ, không bằng để Công Nghi sư đệ xuống đài nghỉ ngơi chốc lát, chờ sau khi khôi phục như lúc đầu, lại so đấu tiếp cũng không muộn."
Cố Tá quay đầu lại nói: "Chư vị sư huynh sư tỷ yên tâm, đại ca nếu thật chịu không nổi nữa, khẳng định sẽ không tiếp tục cậy mạnh đâu." Hắn suy nghĩ, quyết định thay đại ca bổ sung thêm vài ý: "Ta trước đó tích cóp được một ít cực phẩm Hợp Khí Đan, tất cả đều giao hết cho đại ca rồi, đại ca hiện tại dùng chính là nó đó, hiệu quả không tệ đâu."
Tịch Dương Vân biết rõ bản lĩnh Cố Tá, lại biết hắn có phệ linh luyện đan pháp trong tay, nghe vậy cũng yên tâm: "Đã thế chỉ có thể để Công Nghi sư đệ vất vả phen này, đem sĩ khí Trùng Vân Tông diệt sạch. Bất quá nếu Công Nghi sư đệ thật sự không chống đỡ nổi, chớ nên cậy mạnh mới tốt."
Cố Tá cười nói: "Đại ca nhất định sẽ mà, nếu đại ca chịu không nổi nữa, ta nhất định sẽ lớn tiếng gọi y xuống đây." Nghe được những lời này của Cố Tá, các chủ thế lực đều cảm thấy thú vị, không khỏi tươi cười.
Tịch Dương Vân cũng cười: "Vậy nhờ hết vào Cố sư đệ a."
Đương nhiên đây chỉ là vui đùa, trong mắt bọn họ, nếu Công Nghi Thiên Hành thật sự chịu không nổi, bọn họ khẳng định so với Cố Tá thân là Luyện dược sư sẽ càng phát hiện sớm hơn, nếu có gọi cũng là bọn họ lớn tiếng gọi người đi xuống.
Lại nói trên đấu võ đài.
Giọng điệu Công Nghi Thiên Hành không đem Trùng Vân Tông để vào mắt thực sự chọc giận những thiên tài trẻ tuổi đó. Hơn nữa Bào Tứ không giống những người trước đó, hắn chính là thiên tài có tiềm lực rất lớn, cùng nhóm tuấn kiệt vô cùng thân cận, hiện giờ cơ hồ bị phế, bọn họ sao có thể cam tâm?
Trong phút chốc, liền có một người nhảy lên.
Vẫn là một Võ giả Tiên Thiên lục trọng.
Trùng Vân Tông tự cao vì là đại tông môn, vĩnh viễn vượt trội hơn Kình Vân Tông, cho nên Công Nghi Thiên Hành tại cảnh giới Tiên Thiên lục trọng trên đài ước đấu, bọn họ cũng sẽ không để Võ giả Tiên Thiên thất trọng bên mình lên đài.
Võ giả lên đài lần này ước chừng thân cao một trượng, cực kì cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, làn da bên ngoài mang theo một tầng kim sắc nhàn nhạt, cả người giống như một pho tượng đồng, tràn ngập hơi thở hung hãn.
Hắn tuổi tác không lớn, tầm hai mươi tuổi mà thôi. Võ giả Tiên Thiên lục trọng này nói: "Kình Ngạn ta tới đánh với ngươi!" Hắn liếm liếm môi lộ ra nụ cười dữ tợn: "Nhìn tiểu thân thể này của ngươi, có chịu nổi vô thượng kim thân thần công của ta hay không!"
Công Nghi Thiên Hành cười: "Thỉnh."
Kim ngạn gót chân vừa động, tức khắc biến thành liệp báo, ầm ầm chạy tới, tốc độ hắn rất nhanh, bước chân mạnh mẽ, mỗi bước giẫm đạp đều phát ra âm thanh nặng nề, đấu võ đài cơ hồ đều bị chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó, hắn cười ha ha nói: "Lão từ chỉ có một đôi thịt chưởng này, xem ngươi ngăn cản thế nào!"
Sau khi nói xong, Kình Ngạn một quyền oanh ra, khí kình bùng nổ kịch liệt vang dội, nháy mắt giống như con báo vồ về phía Công Nghi Thiên Hành!
Không khí phát ra âm thanh bạo khí, Công Nghi Thiên Hành cũng không trốn tránh, hai chân hơi hơi nhích qua một bên, vòng eo chuyển động, ngang nhiên ra quyền.
Đồng dạng khí bạo từng trận nổ vang, Công Nghi Thiên Hành vung quyền tiếp đón một đấm kia của Kình Ngạn, hai người bị khí kình của đối phương đánh tới, thân thể run lên, đồng thời thối lui về sau.
Kình Ngạn lui lại liên tiếp bảy tám bước, chờ sau khi đứng vững, hắn lắc lắc cổ tay: "Cư nhiên có chút sức lực."
Công Nghi Thiên Hành cũng lui về sau vài bước, người sáng suốt đều nhìn ra được, thời điểm y lui về sau hai chân cước bộ đan xen, hình thành một loại bộ pháp kì quái, mà bộ pháp này giúp y thân hình biến động, giảm bớt phần nào khí kình công kích kia, khiến y có thể toàn thân lui về.
Hiện giờ có thể thấy, tuy Công Nghi Thiên Hành sử dụng rất nhiều bộ pháp, nhưng đúng là khoảng cách lui về sau của y không sai biệt lắm so với Kình Ngạn.
Nói cách khác, Công Nghi Thiên Hành dựa vào kỹ xảo cùng lực đạo không kém thuận lợi tiếp được một chiêu của Kình Ngạn.
Trùng Vân Tông bên kia hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
Bọn họ cho rằng sau khi Kình Ngạn ra tay, Công Nghi Thiên Hành chịu không nổi kích động mà chính diện chống đỡ thì ít nhất cũng phải gãy nát một đoạn xương cốt, không nghĩ tới Công Nghi Thiên Hành lại có thể tiếp được.
Cho dù Công Nghi Thiên Hành trước mắt biểu hiện ra sức lực cùng thân thể đều thua kém Kình Ngạn, nhưng cũng là không kém quá xa, nếu không vừa rồi dù cho có bao nhiêu kỹ xảo, đều không thể ngăn cản được oanh kích uy lực vô biên kia!
Cố Tá cười thầm.
Nếu là trước kia đại ca nói không chừng còn có chút vấn đề, nhưng hiện tại không giống vậy. Sau khi dùng thú huyết tôi thể, thân thể đại ca cường hơn rất nhiều, hơn nữa nếu lực lượng không đủ, thì còn có chân khí không ngừng cuồn cuộn trong Cốt châu, khí kình phát ra từ đó đều không tầm thường, Trùng Vân Tông muốn dùng lực lượng trấn áp, là nghĩ sai rồi!
Lập tức, Kình Ngạn cười nhạo một tiếng, lần thứ hai ta tay.
Người hắn phảng phất mang theo trọng lực vô tận, giơ tay nhấc chân như sấm sét nổ vang, Công Nghi Thiên Hành cũng không chút nào thoái nhượng, cư nhiên cứ thế cùng hắn tay không.
Kình Ngạn đánh đánh, bên ngoài thân thể phát ra kim quang, tựa như được một tầng kim loại bao bọc, mặc kệ Công Nghi Thiên Hành sử dụng bao nhiêu chân khí, đều như trâu đất xuống biển, căn bản không thể thương tổn được hắn. Mà bản thân Kình Ngạn lực lượng cực đại, lại dốc hết sức đối chiến cùng Công Nghi Thiên Hành, không ngừng ra quyền chấn động thân thể y, ý đồ muốn thương tổn lục phủ, khiến y không thể tiếp tục chống đỡ.
Công Nghi Thiên Hành khóe môi cong cong.
Ngay sau đó, trên nắm đấm mang theo một tầng lực lượng màu đỏ đen.
"Xuy....."
Kình Ngạn sau khi đỡ một kích vội vàng lui về sau.
Hắn nhìn nắm tay của mình, bên trên bốc lên một trận khói đen, làn da bên ngoài cũng dần hóa đen.
Kình Ngạn cả kinh, lập tức vận chuyển chân khí.
Chỉ một thoáng, trên tay hắn phát ra kim quang, màu đen kia liền biến mất, nhưng hắn từ bên trong lại cảm nhận được một loại lực lượng ăn mòn, còn có mùi huyết tinh nồng đậm, thậm phần tà dị.
Càng quan trọng hơn loại lực lượng này tựa hồ khắc chế thần công của hắn!
Kim Ngạn cười lạnh một tiếng, lần nữa xuất kích.
Khắc chế thì sao nào? Lực ăn mòn kia bất quá chỉ có vậy, trong thân thể hắn chân khí tràn đầy, chỉ cần vận chuyển thần công, lực ăn mòn kia cũng sẽ biến mất thôi, tiếp theo chính là đánh bại Công Nghi Thiên Hành.
Lúc này trên song quyền Công Nghi Thiên Hành đều mang theo ánh sáng đỏ đen, mỗi lần toàn lực xuất kích, quang mang càng mở rộng, càng mang theo một loại uy áp đáng sợ cùng hơi thở tràn đầy tanh ngọt.
Tuy nói Kình Ngạn không sợ hãi, nhưng sau mỗi kích của Công Nghi Thiên Hành, hắn đều phải tiêu hao rất nhiều lực lượng để tiêu trừ lực lượng ăn mòn trong cơ thể, công kích đánh ra cũng không còn sắc bén dũng mãnh như trước.
Công Nghi Thiên Hành cùng hắn giao chiến qua hai ba hiệp, trong tay đột nhiên nhiều thêm một thanh đoản cung, mũi tên lập tức bay ra!
Góc độ mũi tên này kì dị, mà đích đến chính là ngực Kình Ngạn!
Kình Ngạn lập tức phát giác ra không đúng, trong lòng cả kinh, hai chân chuyển động, vặn mình tránh né, nhưng vẫn không thể hoàn tránh được, đổi lại cánh tay bị trúng tên.
Lúc này Kình Ngạn tuy bị thương, nhưng hắn bỗng nhiên lại cười to một trận: "Ha ha, ha! Lực lượng này của ngươi, cũng không thể đâm thủng kim thân lão tử!"
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười: "Ta vốn cũng không phải muốn đâm thủng kim thân của ngươi."
Trong chớp mắt này, hai chân Kình Ngạn vừa chuyển muốn lao đến, Công Nghi Thiên Hành dù bận vẫn ung dung, duỗi tay, một bàn tay đánh ra ngoài.
"Bang!"
Kình Ngạn vừa chạm đất, nhất thời bị một cổ lực mạnh mẽ đánh trúng, còn chưa kịp ổn định thân thể, cả người liền giống như con quay, bắt đầu chuyển động.
Kình Ngạn sắc mặt tím tái.
Mất mặt! Cực kì mất mặt!
Hắn không khỏi gầm lên: "Đệ tiện vô sỉ!"
Dưới đấu võ đài, đệ tử Kình Vân Tông cũng sửng sốt một chút, rồi trào phúng: "Cái gì vô sỉ hả? Bất quá chỉ là thi triển mấy chiêu trưởng pháp mà thôi! Hay là người Trùng Vân Tông ngươi chỉ cho phép mình dùng kim thân hộ thể, lại không cho phép người khác bắt lấy sơ hở công kích sao! Sao mà buồn cười thế nhở!"
Kình Ngạn biết mình lỡ lời, mặt càng nóng bừng, nhưng hắn vẫn không chịu thua, liên tục đạp chân, muốn dừng lại.
Công Nghi Thiên Hành cong môi, lại đánh ra một chưởng.
Lúc này, thân thể nặng nề của Kình Ngạn lại chuyển động, trông như có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng lại có chút vụn về.
Nhưng Kình Ngạn phát hiện, bị đánh đến quay mồng mồng không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là hắn chuyển động càng nhiều, kim thân hắn cũng không ngừng bị hắc khí xâm nhiễm!
Thì ra Công Nghi Thiên Hành đánh ra chính là huyết chưởng ấn, nơi Kình Ngạn bị đánh trúng hắc hồng chi khí không ngừng lan tràn ra, mà Kình Ngạn nộ khí công tâm, ban đầu chỉ lo ổn định thân thể, lại quên mất vận chuyển chân khí đẩy lui lực lượng ăn mòn.
Lúc này, toàn thân Kình Ngạn vô cùng đau đớn, bị huyết chưởng ấn của Công Nghi Thiên Hành đánh rớt đấu võ đài, hoàn thân biến đen đang chờ chữa trị.
Công Nghi Thiên Hành thu tay, sắc mặt tựa hồ có chút trắng bệch, vì thế lại đổ ra một viên đan dược, nhét vào miệng, thanh âm càng thêm bình tĩnh, tựa hồ không chút áp lực: "Còn ai lên không?"
Mọi người Kình Vân Tông: "..."
Mọi người Trùng Vân Tông: "...."
Hiện giờ hai bên cũng không nhiều lời vô nghĩa, Trùng Vân Tông bên kia nghẹn một bụng khí, một bóng người giống như gió nhẹ bay lên. Tốc độ hắn cực nhanh, có thể nhìn ra thân pháp cao cường, binh khí trong tay lại càng cổ quái, hai cây giống như chủy thủ giống như tiêm giác, sau khi lên đài cũng không tự báo gia môn, chiếm trước tiên cơ, vọt nhanh đến!
Công Nghi Thiên Hành cũng không hoảng loạn, trong tay nháy mắt xuất hiện hai thanh đoản mâu.
Đoản mâu ước chừng dài một thước, mũi nhọn sắc bén, hàn quang nhấp nháy, trên mũi nhọn còn mang theo quang mang hắc hồng sắc chớp động, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
Không còn người nào dám xem thường quang mang hắc hồng sắc này, bởi vì bọn họ đã biết thứ này có bao nhiêu quỷ dị, có bao nhiêu xảo quyệt.
Nếu ngươi xem thường nó, kết cục sẽ thê thảm giống như Kình Ngạn vậy.
Đám người Tịch Dương Vân, cũng lưu ý Công Nghi Thiên Hành nhiều hơn.
Bọn họ nghĩ, tiễn kỹ trước đó hay lực lượng này cũng thế, đối phương luân phiên nhau đến, Công Nghi Thiên Hành đều có thể chống đỡ được, con người không thể hoàn mỹ vô khuyết, hai người kia tuy cường đại, lại không đại biểu cho thân pháp có thể áp chế được Công Nghi Thiên Hành. Trùng Vân Tông bên kia nhân phẩm quá ti tiện, phái một đệ tử tinh chuyên năng lực nào đó lên đài, tựa hồ quyết tâm tìm kiếm điểm yếu của Công Nghi Thiên Hành, ra tay tàn nhẫn như rắn độc, muốn phế bỏ đối phương!
–– Công Nghi Thiên Hành lần này liệu có thể vượt qua được hay không?
Cố Tá rất có niềm tin đối với thân pháp đại ca nhà mình, hắn biết đại ca đọc qua rất nhiều sách võ kỹ, thông hiểu vô số đạo lí, lại trải qua rèn luyện sinh tử, khẳng định thu hoạch được không ít tâm đắc. Điểm tất yếu của thân pháp chính là chạy trốn, đại ca hắn ở Lộc Huyết Đàn Lĩnh ứng đối vô số hoang thứ, phương diện này nhất định mài giũa được không ít.
Nhưng hắn vẫn không thể không quan tâm.
Mọi người dưới đài nhìn thấy Công Nghi Thiên Hành cũng không cùng đệ tử Trùng Vân Tông kia so đấu thân pháp, mà ngược lại đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Đệ tử Trùng Vân Tông vây quanh bên người Công Nghi Thiên Hành, tựa như một trận lưu phong cùng y triền đấu, khi hai chủy thủ giống như hai con độc long lấy góc độ cổ quái luân phiên ám sát, bọn họ mới phát hiện thì ra Công Nghi Thiên Hành không phải đang bất động, mà hai chân y chỉ di động trong phạm vi ước chừng hai thước, cả người như biến thành ba đầu sáu tay, hai thanh đoản mâu trong tay giống như hai con bằng điểu*, mỗi khi độc long xuất kích, bằng điểu vươn miệng, không ngừng mổ ăn.
* Chim bằng, theo truyền thuyết là loài chim lớn nhất. (Tiêu dao du 逍遙遊) Bể bắc có loài cá, tên nó là côn, bề lớn của côn không biết mấy nghìn dặm, hóa mà làm chim, tên nó là bằng, lưng của bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời.
Tiếng kim loại chạm vào nhau như tiếng mưa to cọ rửa, cơ hồ liền thành một mảnh leng keng không dứt, nhưng âm thanh này không hề dễ nghe, ngược lại mang theo vô tận sát khí, khiến cho tất cả người nghe được đều sinh ra cảm giác căng chặt, nhịp tim cũng dồn dập tăng nhanh, cơ hồ như muốn từ lồng ngực nhảy vọt ra ngoài!
Âm thanh va chạm kéo dài trong một nén nhang, chiến cuộc tựa hồ lâm vào thế giằng co, chỉ xem hai người ai chân khí sung túc hơn thì kẻ đó có thể chiến thắng đối phương.
Đệ tử Trùng Vân Tông vốn tưởng rằng dưới công kích liên tục như bão tố thế này, Công Nghi Thiên Hành liên chiến qua vài trận nhất định sẽ không kiên trì được, phòng ngự sẽ bị hắn công phá, nhưng hắn không nghĩ đến, sau khi hắn thi triển xong toàn bộ phương pháp ám sát, Công Nghi Thiên Hành vẫn có thể bảo trì tuần suất ban đầu, đem tất cả công kích đều chặn lại!
Đệ tử Trùng Vân Tông hít vào một hơi.
Hắn không dám chậm trễ, lập tức lui về sau, muốn nghỉ ngơi muốn chút, lần thứ hai tiến công.
Nhưng đệ tử Trùng Vân Tông lui về sau không lâu, còn chưa kịp thở, đoản mâu trong tay Công Nghi Thiên Hành không biết biến mất khi nào, sau đó...
Sau đó, một chưởng đánh ra...
"Bang!"
Huyết chưởng ấn đánh ra, đánh bay đệ tử Trùng Vân Tông rớt xuống võ đài, ngã ngay bên cạnh nhóm người Trùng Vân Tông đang đứng!