Ta Có Dược A!

Chương 198: Mua Mua Mua




Edit: Cám comeback siêu siêu siêu......

Liếc mắt nhìn qua, chính là vô số ô vuông trong suốt, trong mỗi một ô đều có một gốc cây dược thảo hoặc là một dược liệu chủng loại khác nhau an tĩnh mà huyền phù.

Những ô vuông trải rộng tứ phía trên vách tường tầng thứ nhất, trước mỗi mặt vách tường, đều có mười mấy vị người hầu Vạn Dược Lâu, đều trong trạng thái tùy thời nghênh đón khách nhân.

Ô vuông đều được phong kín, dược hương kì thật cũng không phải nơi đó truyền đến, nhưng vẫn là thấm vào ruột gan, làm người vừa tiến vào như đắm chìm trong thế giới dược liệu, tựa như lạc vào mộng cảnh.

Cố Tá cẩn thận đánh giá những ô vuông đó.

Nói a, mấy thứ đó không giống như là pha lê... Cũng không biết là tài chất gì, chính là hiển nhiên sẽ không rẻ đâu.

Ừm, Vạn Dược Lâu đúng là danh tác.

Bất quá, Cố Tá đến Vạn Dược Lâu cũng không phải để nghiên cứu mấy ô vuông đó được làm ra từ tài chất gì, mà tới mua dược liệu a, bởi vậy hắn liền dựa theo quy củ Vạn Dược Lâu, an an tĩnh tĩnh mà đến mặt tường thứ nhất bắt đầu xem. Đồng thời, hắn tròn lòng cũng ghi nhớ tên dược liệu và số lượng dược liệu cần phải mua.

Cái gọi là bốn phía mua sắm, hắn ở chỗ này sẽ tốn không ít thời gian đâu.

Không thể không nói, dược liệu Vạn Dược Lâu, phẩm tướng đều rất tốt, chủng loại cũng đầy đủ hết.

Không bao lâu, Cố Tá ở tầng một thấy được một loại dược liệu rất hiếm gặp, phía trước ô vuông viết số "28", nói lên số lượng chỉ còn 28 cây... Ngay dau đó, hắn liền từ bỏ ý định xem xong mới cùng tính tiền.

Nếu chờ hắn chậm chạp xem xong, dược liệu này đó bị người khác mua đi trước thì làm sao bây giờ? Về sau không biết còn có thể tìm được hay không đâu!

Nghĩ liền làm, Cố Tá vẫy vẫy tay, đem một người hầu triệu hoán lại đây.

Đương nhiên, vì được phục vụ tốt nhất, hắn trực tiếp cầm kim lệnh quơ quơ.

––– đúng vậy, phàm là khách nhân có kim lệnh, mới có một người hầu tùy thân phục vụ, Cố Tá vốn muốn điệu thấp chút, nhưng hiện tại, hắn quyết định vẫn nên lợi dụng quyền lực này thì tốt hơn.

Một số thời điểm muốn "điệu thấp", chính là tự tìm phiền toái cho chính mình!

Người hầu kia là một thanh niên tuấn tiếu, sau khi thấy kim lệnh, lập tức ân cần đi tới: "Tiểu nhân Bính Kim, xin hỏi quý khách có phân phó gì?"

Cố Tá: "Ngươi đi cùng ta, có một số dược liệu ta chọn trước, ngươi phải nhớ kỹ."

Người hầu kia vội vàng nói: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, tiểu nhân nhất định làm việc thỏa đáng."

Cố Tá liền gật gật đầu: "Vậy bây giờ ngươi nhớ kỹ, 28 cây Tinh Quang Thảo này, ta đều muốn."

Bính Kim liếc mắt nhìn con số được đánh ngay ô Tinh Quang Thảo, lập tức nhìn sang một người hầu khác ra hiệu, người hầu kia nhìn thủ thế của Bính Kim, bẩm báo lên, đem tất cả Tinh Quang Thảo đều định ra. Dù sao cho dù có khách quý cầm kim lệnh đến, cũng không thể cùng Cố Tá tranh đoạt.

Dược liệu ít ỏi, trước nay đều là nhanh tay có được chậm tay thì không, không có đạo lí thương nghị.

Sau khi cướp được Tinh Quang Thảo, Cố Tá hứng thú bừng bừng, đi lên phía trước.

Mỗi loại dược liệu hắn đều tỉ mỉ đi xem, phàm là thấy được loại hi hữu hiếm có, mặc kệ là trước mắt có cần dùng đến không, chỉ cần đan phương nào đó trong đầu cần đến, lập tức liền phải mua ngay.

Bính Kim vẫn luôn đi theo phía sau hắn cảm thấy đầu có chút tê dại.

Hắn có thể làm người hầu ở Vạn Dược Lâu này, khẳng định phải có chút bản lĩnh phân biệt dược liệu nhất định, nếu không sẽ không thể trả lời được câu hỏi của khách hàng. Hắn đối với một ít đan phương đều có hiểu biết, chỉ vì bản thân không có Dược Châu nên không thể trở thành Luyện dược sư, nhưng mà hắn trước nay chưa từng thấy qua Luyện dược sư như vậy –– muốn gì lấy đó, thiếu gì cũng lấy luôn, hơn nữa những dược liệu đó dùng thế nào, hắn cũng cơ hồ không thể nhìn ra được đan phương, đây quả thật không thể nào lí giải được! Nhưng khách nhân chính là khách nhân, hắn cũng chỉ có thể làm theo...

Từng loại dược liệu được chọn ra, Cố Tá cũng đem chút tài lực của mình hiện ra, Bính Kim cũng không có gì nghi ngờ nữa. Tiền là lớn nhất, dược liệu dù sao cũng để bán, bán cho ai cũng là bán không phải sao?

Nhân gia muốn, có tiền tùy hứng mua, chẳng lẽ đuổi người đi sao! Luyện dược sư này trẻ tuổi đã có kim lệnh, nói không chừng là do hắn có mắt không tròng, không nhìn ra được chân nhân?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, kế kiếp mặc kệ Cố Tá chọn ra cái gì, Bính Kim đều vô cùng cao hứng làm theo. Thuận tiện hắn cũng yên lặng tính tính phần trăm trích ra của mình, cảm thấy vị khách hàng lớn này đem lại cho hắn không ít lợi ích a!

Đương nhiên, trên thực tế Cố Tá đúng là không tốn bao nhiêu tiền.

Mọi người đều biết, Luyện dược sư luyện chế ra một lò đan dược mặc kệ thành đan nhiều ít ra sao, dù chỉ là một viên, bán đi cũng thu được lợi nhuận kếch xù, có thể thấy phí tổn cùng giá cả dược liệu so với giá trị đan dược thì rẻ hơn rất nhiều.

Dù là Ích Khí Đan thường thấy nhất, một viên hạ phẩm giá chỉ một kim mà thôi, nhưng luyện chế một lò Ích Khí Đan cho dù dùng dược liệu tốt nhất, giá đủ không đến một kim.

Như vậy trên phương diện phí hao tổn cùng giá dược liệu, mỗi một mặt dược liệu ước chừng đều là dùng bạc thậm chí là giá trị tiền đồng để tính toán. Một kim đổi được mười bạc, một bạc tương đương với ngàn đồng, chỉ có mua sắm dược liệu với số lượng lớn, tích lũy lại mới có thể đạt đến số tiền không nhỏ.

Thông thường chủ dược sẽ tương đối quý hơn chút, phụ dược phần lớn đều rất rẻ.

Dược liệu tầng thứ nhất, trừ phi là loại rất hiếm thấy, mỗi một cây mới phải dùng vàng tới cân nhắc giá trị, đại đa số kỳ thật đều là đồng ––– cho dù là dùng bạc tới tính, cũng là tương đối sang quý.

Đại khái ước chừng loanh quanh hai giờ, Cố Tá mới đem vài bức tường xem xong một lần, cũng đem rất nhiều dược liệu tương đối hiếm thấy, tất cả đều càn quét thành ô không.

Nhưng tiêu phí cụ thể sao.... Tổng số cũng chỉ có bảy tám trăm kim, mà dược liệu mua được ước chừng có vài trăm loại.

Sau đó, Cố Tá bắt đầu đi lên tầng hai.

Ở đây, hắn bắt đầu chọn lựa một ít dược liệu cần số lượng lớn lại khó tìm, dựa theo đó tiến hành mua sắm.

Đầu tiên chính là vài loại dược liệu cần cho Tục Cốt Đan cùng Tục Mạch Đan, sau đó một ít dược liệu cho Trú Nhan Đan, lại đến một ít phụ dược cần cho Tiên Thiên Đan, còn có chủ dược Tiên Thiên Đan, những thứ này tầng thứ nhất đều không có ––– hẳn là do cùng cấp bậc Luyện dược sư có quan hệ. Tiên Thiên Đan tuy rằng là đan dược dùng cho Võ giả Hậu Thiên đỉnh, nhưng chỉ có Luyện dược sư trung cấp mới có thể luyện chế ra, nếu không hơn phân nửa đều là lãng phí dược liệu.

Kế tiếp, chính là dược liệu cần cho Tham Tuyết Đan, Thanh Mạch Đan dành cho Võ giả Hậu Thiên, thậm chí còn có Ngũ Tinh Đan –– dược liệu của những loại đan dược này đều rất rườm rà, ở chỗ này lại bớt được chút sức.

Ngoài trừ những thứ đó, còn có rất nhiều đan dược sau này các thành viên trong tổ chức của đại ca đều phải dùng tới, những loại dược liệu cần thiết, hắn đều phải mua dự trữ số lượng lớn mới được.

Cái gì Huyền Sương Hoa, Kim Lăng Thảo, Thị Ngư Mục, La Hán Chi, Bạch Bì Tham, Hổ Trải Căn.... Dù là rải rác, ít nhất cũng phải mấy trăm đến ngàn loại, hơn nữa phân lượng mỗi loại đều phải mua đến hàng ngàn hàng vạn cây.

Bính Kim phía sau hai mắt trừng lớn.

Đại hộ khách này.... Đúng là hàng thật giá thật a! Mua đến nửa điểm cũng không nương tay!

Vừa rồi mấy thấy kia không đến ngàn kim, hiện tại tổng số, đã lên đến mười vạn kim rồi.

Mặc kệ là thứ gì, đều là tích tiểu thành đại! Dù cho dược liệu rẻ cỡ nào, đều mua theo số lượng này, cũng tuyệt đối không phải số tiền nhỏ!

Cảnh tượng này trước nay đều chỉ thấy được ở một ít thế lực khá lớn mua sắm tập thể, vị Luyện dược sư trẻ tuổi này, chẳng lẽ cũng là thay thế lực của mình đến mua dược liệu hay sao?

Nói cách khác, vậy cũng quá khoa trương rồi.

Cố Tá cũng không cảm thấy gì, hắn đem đồ vật cần báo lên, trực tiếp vung ra mười tờ kim phiếu trên mặt giá trị vạn kim.

Vạn Dược Lâu cũng không chậm chạp, trong thời gian ngắn liền đem dược liệu kiểm tra đo điếm, dùng trữ vật võ cụ đem ra.

Cố Tá nhận lấy trữ vật võ cụ hình dạng nhẫn, xem xét một chút bỏ vào trong tay áo chính mình, sau đó ý niệm vừa động, đem tất cả dược liệu trong trữ vật võ cụ chuyển vào ngăn chuyên chứa dược liệu trong trữ vật cách. Sau đó, hắn đem nhẫn trữ vật võ cụ trả về cho người làm Vạn Dược Lâu.

Bính Kim không giấu nổi tia vui mừng trong mắt.

Đơn hàng lớn này tới tay, hắn chính là kiếm được không ít phần trăm trong đó! Đến lúc đó cũng đến được ngàn kim, so với lương tháng của hắn còn cao cao cao hơn rất nhiều!

Lúc sau, Cố Tá mở miệng: "Ta muốn lên lầu hai, Bính Kim, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Bính Kim giật mình: "Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý phục vụ quý khách!"

Cố Tá gật đầu, mang người tiếp tục lên trên.

Hắn cảm thấy người hầu này hành động lưu loát nhanh nhẹn dễ sai bảo, giúp được hắn không ít. Dù sau cũng cần một người chạy chân cùng giới thiệu, hắn vẫn chỉ nên dùng một người đến cùng thì hơn.....

Tới lầu hai, vách tường bốn phía tràn ngập ô vuông, so với tầng đầu tiên ô vuông lớn hơn chút, còn số lượng mỗi loại dược liệu thì ít đi.

Ở đây chủ dược chiếm đa số, mà phụ dược có thể đặt ở đây, đều không giống như bình thường.

––– chủng loại bình thường, đều dứt khoát đặt hết ở tầng thứ nhất rồi a.

Cố Tá vẫn là dạo tới dạo lui, bắt đầu xem mặt tường thứ nhất.

Dược liệu trên tầng này quý hơn không ít, ngẫm lại cũng biết, đan dược thích hợp Tiên Thiên Võ giả đều là mấy chục đến trăm kim trở lên, tuy rằng luyện chế có chút khó khăn, nhưng phí tổn dược liệu, cũng là vấn đề không thể bỏ qua.

Bính Kim đi theo bên người Cố Tá, tùy thời giúp đỡ giới thiệu và ghi chép lại.

Cố Tá vẫn giống như trước đó, thời điểm lựa chọn đặc biệt.... Đơn giản thô bạo.

Cũng giống như ở tầng đầu tiên, trước đem những dược liệu hiếm thấy từng xuất hiện trên đan phương đều lấy hết, dùng để trữ hàng; tiếp theo chính là căn cứ theo đan phương tìm kiếm tất cả chủ dược luyện chế đan dược Tiên Thiên cảnh thường dùng –– tỷ như Tấn Nguyên Đan gì đó, đem những chủ dược đó toàn bộ mua với số lượng lớn, mua xong chủ được lại đến phụ dược, tóm lại tất cả đều mua mua mua, tận lực mà vung tiền ra ngoài.

Trong đó thu hoạch lớn nhất tất nhiên là chủ dược Tiên Thiên Đan. Mấy vị chủ dược này rất khó tìm, ở Kình Vân Tông cũng có thể đổi được không sai, nhưng cũng không dễ làm, đâu giống như chỗ này, chỉ cần có tiền, đều có thể mua được!

Cố Tá không chút do dự mỗi loại mua trăm cây –– chỗ này cũng đủ cho hắn luyện chế một ngàn viên Tiên Thiên Đan!

Cố Tá mua mua mua, tâm tình có chút thoải mái.

Hắn hiện tại đã biết được tại sao nữ hài trên thế giới đều thích mua sắm, dù hắn chỉ là nam nhân, khi mua sắm thứ mình thích cũng đều không ngại mệt!

Đặc biệt là khi Cố Tá nhìn đến ô đựng đồ trong thiên phủ, bên trong đều là dược liệu mênh mông bát ngát, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác thích thú không sao tả nổi!

Thu gom dược liệu......

Đại khái cũng là bản năng của Luyện dược sư đi.

Ở tầng thứ hai tiêu phí nhiều hơn tầng thứ nhất rất nhiều, sau một hồi mua sắm tứ phía, chủng loại dược liệu không nhiều bằng tầng thứ nhất, nhưng tốn vàng lại nhiều hơn gấp vài lần.

Trong nháy mắt, chờ quản lí nhân viên Vạn Dược Lâu chuẩn bị tốt số hàng giao qua, Cố Tá vung tay cầm một chồng kim phiếu, ước chừng có hơn bốn mươi vạn kim cứ thế quăng ra ngoài.

Đồng thờ khi giao dịch thành công, trong đầu Cố Tá lần thứ hai truyền đến âm thanh.

[ Xác định đã vượt qua một trăm đan phương, nhiệm vụ hoàn thành. ]

[ Nhiệm vụ khen thưởng: Vạn Dược Tường Giải đã phát, thỉnh chủ nhân kiểm tra và nhận. ]

Cố Tá giật mình, quả nhiên ở trong một ô đựng đồ khác nhìn thấy một quyển sách cổ, hắn muốn lập tức nhanh chóng lật xem, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là tạm thời từ bỏ.

Hắn còn chưa có mua xong dược liệu đâu...

Tuy rằng Bính Kim không biết vị khách quý này đang ngẩn người nghĩ gì, nhưng vẫn yên lặng mà tính toán khoản phần trăm chính mình thu được, sau đó liền kinh tùng run lập cập.

Chỉ qua mấy canh giờ, hắn thu về được khoảng tiền có thể so được một hai năm! Lực cạnh tranh giữa các người hầu cũng rất mạnh! Không phải lần nào cũng may mắn gặp được khách hàng lớn như vậy!

Ngẫm lại ban đầu chỉ vì bản thân đứng gần nhất vị khách sở hưu kim lệnh này, vừa lúc bị điểm trúng cùng đi.... Hắn không khỏi cảm giác gần đây vận khí mình thật không tồi.

Có lẽ hắn cũng nên suy xét ra thành rèn luyện một phen, nói không chừng còn có thể nhặt được thiên tài địa bảo gì đó.

Cố Tá phát ngốc xong, xoay người đi lên lầu ba.

Dược liệu tầng này lại càng ít, những ô vuông trên vách tường đã không còn khiến người hoa mắt, nhưng tổng thể số lượng cũng không ít.

Dù sao trên Kình Vân đại lục, Võ giả Thoát Phàm cảnh cũng rất nhiều, nhu cầu sử dụng đan dược cũng lớn, đồng thời Luyện dược sư cao cấp cũng không ít.

Lần này lựa chọn dược liệu, Cố Tá càng thêm cẩn thận.

Thiên đố thân thể tốc độ tiến bộ không tầm thường, đại khái không bao lâu nữa, đại ca hắn Công Nghi Thiên Hành có thể nhanh chóng đề cao thực lực trở thành Võ giả Thoát Phàm cảnh rồi.

Trước đó, hắn phải chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn.

Phàm là đan dược cần cho Thoát Phàm cảnh, hắn đều phải chuẩn bị trước thật tốt.... Hơn nữa các dược liệu cần thiếu đều phải tận lực thu gom chuẩn bị sẵn sàng.

Thời điểm đến Thoát Phàm cảnh, muốn bổ sung chân khí tốt nhất không thể dùng Uẩn Khí Đan được nữa.

Cố Tá cần phải tận lực luyện chế ra nhiều cực phẩm Trùng Khí Đan. Bất quá sau khi đến Thoát Phàm cảnh, thân thể cường hãn, đan dược trị liệu bình thường như Hồi Xuân Đan cùng Lưu Xuân Đan đã không còn kỳ hiệu như trước, nếu muốn trị liệu cho Võ giả Thoát Phàm cảnh, cần phải đặc biệt chế tạo riêng cho mỗi người.

Cố Tá biết được một đan phương gọi là Hóa Diễm Đan, là một loại đan dược trị liệu rất khó luyện chế, thuộc về bách biến đan, đặc biệt là dạng Võ giả gì, nếu muốn trị liệu bằng đan dược này, thì Luyện dược sư cần phải nghiên cứu qua thể chất hắn, điều phối lại đan phương Hóa Diễm Đan phù hợp với thuộc tính thân thể, nếu không đến lúc đó chẳng những vô pháp trị liệu, ngược lại vì tương khắc mà làm cho bệnh tình càng nặng thêm.

Công Nghi Thiên Hành thuộc về thiên đố thân thể, muốn trị liệu lại càng thêm khó.... Phải cần đến cân bằng ngũ hành mới được, nhiều một phân thiếu một phân, hay dù chỉ hơi chút hướng về thuộc tính nào đó, đều không thể được.

Càng nghẹn khuất chính là, thiên đố thân thể kiều quý kia sau đột phá Thoát Phàm cảnh, phải dùng đan dược cực phẩm! Nếu không, đối với thân thể ngược lại có hại hơn lợi.....

Cố Tá nhớ rõ khi vừa biết chuyện này, trong lòng xúc động muốn chửi đổng lên, chỉ là về sau Công Nghi Thiên Hành đối với hắn càng lúc càng tốt, hắn đối với đại ca cũng càng ngày để ý, cho nên hắn vẫn luôn muốn cho đại ca những thứ tốt nhất, hoàn mỹ nhất.

Hiện tại ngẫm lại, tâm trạng lúc đó cũng có chút ý tứ.

Cố Tá nghĩ vậy, xoay đầu nói với Bính Kim: "Tịnh thủy Phật liên lộ, vạn biến linh nhụy, thiên độc mật ong, phi tinh hoa diệp căn..... Mỗi loại số lượng còn bao nhiêu?"

Bính Kim khó có thể trả lời thỏa đáng ngay, sau khi hắn quay đầu hỏi thăm một chút, trở về bẩm báo: "Tịnh thủy Phật liên lộ còn có ba đài, thiên độc mật ong có tám bình, những thứ khác còn lại đều không ít. Quý khách muốn bao nhiêu?"

Cố Tá gật đầu: "Vậy lấy hết đi."

Bính Kim: "....."

Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình đã hoàn toàn chết lặng, hiện tại thoạt nhìn, chết lặng vẫn còn hơi sớm.

Mấy loại dược liệu này đều rất quý a!

Sau đó Bính Kim gật gật đầu, nói: "Quý khách yên tâm, ta lập tức đi bẩm báo."

Kế tiếp, chính là tính tiền.

Cố Tá tiêu phí tám vạn kim.

Chỉ có một vài loại như vậy, đã có thể đuổi kịp số tiền hắn chi ở tầng thứ nhất rồi.

Có thể thấy dược liệu dùng cho Luyện dược sư cấp bậc càng cao, liền càng tốn kém a..... Cũng may nhóm Luyện dược sư cũng kiếm được không ít tiền. Hơn nữa nếu chỉ có một mình, căn bản sẽ không mua sắm khoa trương giống như Cố Tá vậy.

Nhưng vẫn còn chưa xong đâu.

Cố Tá ở tầng thứ ba xoay vài vòng, rải rác lựa chọn vài loại dược liệu tốt, cũng là mua số lượng lớn, trong nháy mắt hai ba mươi vạn kim phiếu đều quăng ra ngoài.

Mua lại mua, mua lại mua, mua lại....

Bính Kim máy móc đi theo sau Cố Tá, nhìn vị Luyện dược sư trẻ tuổi này phá của.... A không đúng, là tiêu tiền.

Ân, Vạn Dược Lâu bọn họ tuy rằng bán dược liệu tương đối sang quý, nhưng dù sao cũng là thương nhân, là thương nhân thì thích nhất những khách nhân danh tác như vậy....

Kế tiếp, Cố Tá lên tầng thứ tư.

Bính Kim làm tùy tùng, vốn dĩ cũng nên theo cùng, chính là hắn sợ tri thức không đủ, cấp bậc cũng không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiêu đãi khách nhân đến tầng ba mà thôi. Thời điểm khách nhân muốn lên tầng thứ tư, chuyên gia phục vụ trên đó khẳng định sẽ càng chăm sóc, càng chu đáo hơn.

Vì thế, Bính Kim lưu luyến mà đưa Cố Tá đến dưới cầu thang tầng thứ tư, thân thủ bàn giao lại cho một thiếu nữ mỹ mạo: "Vui vẻ a, hảo hảo chiêu đãi." Hắn trộm dựng lên một ngón tay,yên lặng làm khẩu hình: "Vị này rất có tiền."

Tinh thần lực Cố Tá nhạy bén cỡ nào, làm sao lại không phát hiện động tác nhỏ này của Bính Kim? Chỉ là hắn không để bụng. Nhớ năm đó hắn ở hiện đại là học đồ, cũng không tránh được sẽ có hành động như vậy.

Hơn nữa, hắn thật không thiếu tiền.

Nhân cơ hội mua dược liệu hôm nay, hắn thật sự cảm thụ được cảm giác "không thiếu tiền" là thế nào.

Bởi vì trải qua thời gian dài căn bản không cần tiêu tiền, kim phiếu tích góp được trong tiểu kim khố đã vượt qua mức hai trăm vạn rồi, huống chi trước khi đi, Công Nghi Thiên Hành còn cho hắn hơn mười vạn kim phiếu "tiền tiêu vặt" nữa đó?

Ước chừng tính hết ra, không sai biệt lắm có đến 300 vạn kim.

Dù số tiền đó mua dược liệu.... Cố Tá kỳ thật muốn đem số tiền đó tiêu đến thập phần chói mắt cơ!

Đối với Luyện dược sư mà nói, có dược liệu thì có tiền, có dược liệu liền có thể bảo mệnh.... Tiền gì đó, còn lâu mới quan trọng bằng dược liệu cơ.

Ở tầng thứ tư, dược liệu càng trân quý, càng ít, niên đại càng dài.

Chúng là dược linh, ít nhất đều là ba ngàn năm trở lên.

Dược linh như vậy, dược tính cũng cực kì kinh người!

Cố Tá vòng quanh những ngăn tủ đó.

Đúng vậy, dược liệu tầng này không phải đặt trong dược cách, mà tỉ mỉ được đặt trong tráp, phân biệt đặt một đám trong dược quầy.

Dược quầy tựa như trong suốt, hơn nữa thể tích lớn, để cho tất cả dược liệu sư đến lựa chọn đều có thể quan sát được bộ dáng nó dưới nhiều góc độ khác nhau.

Thiết kế tỉ mỉ như vậy, coi trọng mãnh liệt như vậy, chỉ có thể nói lên một điều.

Đó chính là, dược liệu nơi đây đều rất trân quý.

Đan dược dùng chúng luyện chế ra phần lớn đều thích hợp dùng cho Võ giả Hợp Nguyên cảnh thậm chí là cấp bậc càng cao hơn.

Bởi vậy tại tầng thứ tư này, một gốc dược liệu giá thấp nhát cũng là –– vạn kim.

Cố Tá nhìn đến hoa mắt, nhưng trong lòng không hề áp lực.

Phủ thành chủ, nơi Kình Vân Tông ở.

Hứa Linh Tụ khoanh chân ngồi trước một đan lô, đối diện hắn chính là Luyện dược sư cao cấp Lý Duẫn Tuyền.

Lý Duẫn Tuyền nhíu mày, thấp giọng nói: "Điều tra trước đó không hề có thu hoạch gì, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mặc cho Đan Tâm Môn kia thoát tội?"

Hứa Linh Tụ cười lạnh: "Đan Tâm Môn lần này xếp hạng bao nhiêu?"

Lý Duẫn Tuyền rùng mình, cẩn thận nghĩ lại: "Tựa hồ.... Trong trận Luyện dược sư trung cấp ngã xuống có hơn mười mấy người đi?" Hắn bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Chẳng lẽ là....."

Hứa Linh Tụ nói: "Tân thành chủ không phải hạng người ngu dốt, trong lòng hắn tất nhiên đã có hoài nghi. Một bên không nói, lại chờ đến thời điểm đấu đan, đem người Đan Tâm Môn đồng loạt đẩy ngã, có thể khiến bọn họ dễ chịu sao!"

____________

Cám: người ta có anh trai nuôi "không thiếu tiền", có anh trai nuôi cho tiền tiêu vặt, mấy người có hơm, có hơm hả? Tui là đếch có rồi! Hận!