Chương 16 : Một vạn năm nhớ nhung, một vạn năm tuyệt tình!
Tiểu Bất Nhiễm cũng nghe bên tai mấy âm thanh kì lạ, nàng vội đưa mắt nhìn tới tế đàn, trên đó có một quyển sách cổ. Điều kì lạ là, quyển sách này đâu đó trong tầm mắt ẩn hiện một tia quang huy cực kì thần diệu, tia quang huy này lất phất trên cuốn sách cổ, đôi khi đánh tan đi mấy sợi tơ nhện chằn chịt, sau lớp mạn sa là một vài dãy ký tự ẩn hiện mờ mờ ảo ảo toả ra một hung uy cực kì ghê rợn. Chẳng lẽ oan hồn của chủ sở hữu quyển sách này đang cảnh cáo chúng ta đừng đến gần đây?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cả hai đặt xuống trong vùng toà phủ cổ xưa một cơn gió nhẹ thoáng qua làm xới tung đi từng làn tơ kẽ tóc rồi chợt tắt
Đúng là tò mò hại c·hết người, cả hai vì quá hiếu kỳ sự việc trước mắt mà tâm không kìm được muốn khám phá bên trong xem.
Một tiếng “Tách” cực kì nhỏ vang lên, chui qua lỗ tai cả hai rồi biến mất, chỉ là nó quá nhỏ để khiến cho hai người nhận ra đó là âm thanh gì.
Tiến tới lại gần hơn, tay áo nâng lên quyển sách, Y Nha Tử vuốt đi một tí bụi mù còn bám trên từng trang giấy, cẩn thận lật ra mấy trang xem xét. Quyển sách nhàu nát vì những vết tích xưa cũ, từng trang giấy có dấu hiệu mục rửa cũng đã rách đi một vài trang, chỉ còn để lại mấy dòng chữ mà thôi…
Mấy dòng chữ này được viết ra rất xấu, một vài dấu bút còn cố ý điểm vào một cách miễn cưỡng, giống như là bản thân người viết đang lâm vào trạng thái sống dở c·hết dở, tâm thần không bình tĩnh mà ghi ra loại sách này.
Y Nha Tử và Tiểu Bất Nhiễm tò mò đọc mấy chữ từ trang giấy rách ra, trong lòng hằn lên một cảm giác khó chịu.
“Thứ khó chờ đợi nhất chính là một chữ Tình, người khó cưỡng cầu nhất lại là ý trung nhân!”
“Thế gian có vô số hoạ sĩ tài hoa lấy vẽ tranh để nhập đạo, lại chẳng biết khắc hoạ nỗi sầu biệt ly của ta thế nào!”
“Một vạn năm nhớ nhung, một vạn năm tuyệt tình!”
Hắn lật thêm mấy trang nữa, hầu như những trang giấy này đều rất nhoè, rất khó thấy chữ, chủ yếu là những lời bộc bạch của người viết làm ra là một Phản Chuyển Thuật Sư, Phản Chuyển Thuật Sư lấy U Minh Hồn làm chất dẫn để tu luyện, cũng là lấy ra từ quái thú nhưng phong cách có phần tàn nhẫn hơn một chút.
Bản thân người viết ra không thể làm Tinh Thuật Sư, cũng không có Ấu Thể bên người, sau khi trải qua một mối tình nào đó, bị nàng ruồng bỏ. Hắn quyết tâm tu luyện, và đạt tới cảnh giới cao, cho tới khi thông tuệ được cách thức tu luyện thì hắn ta lại không tìm thấy nàng nữa, cho đến khi biết bản thân bị nhốt trong Cõi Vật Chất hư vô, trong lúc suy tư mà viết ra cuốn sách này. Chủ yếu là người này không muốn có ai giống như hắn, một vẻ mặt thánh mẫu cực độ!
Y Nha Tử đọc loáng qua một vài dòng trên đó có ghi mấy chữ :”Song Thuật Nhất Hồn Thể, bản thân có thể tu luyện hai loại lực lượng, Chú Lực và Tinh Lực trong cơ thể mà không r·ối l·oạn Tinh Thể”
Một vài dòng cuối cùng ở cuối trang thì bị rách đi hơn phân nữa, hắn chỉ thấy mấy chữ mờ mờ hiện ra “Học thuật này xong… phải cần…” mấy hàng chữ sau thì nhoè đi không còn thấy được nữa.
Bàn tay hắn run rẩy nắm chặt lại, thần sắc điềm đạm cũng thoáng giựt giựt một chút, không kìm được sự hưng phấn mở giãn ra. Theo lời Băng Nhi nói, chẳng phải Tinh Thuật Sư chỉ có thể chứa một loại Tinh Lực trong cơ thể thôi sao? Thuất Ấn này sau khi học qua pháp quyết bản thân lại có thể chứa 2 lực lượng! Khõi nói hắn cũng biết sẽ mạnh biết bao nhiêu.
Nếu vậy còn Chú Lực từ Chú Thuật Sư là gì? Chẳng phải thứ năng lực này không phù hợp với nhân tộc sao? Hắn hơi liếc mắt một chút rồi lâm vào trong suy nghĩ.
Lúc này Băng Nhi lại hiện lên giải thích :”Chú Thuật Sư và Tinh Thuật Sư cũng giống như môt bên Tà và một bên Chính, hai trường phái hoàn toàn đối lập nhau, Tinh Lực lấy sự uyển chuyển, thuần phục, lối đánh hoa mỹ. Ngược lại Chú Lực lại chú trọng vào những sát chiêu kinh hoàng, một kích tận diệt đối phương! Nhưng Chú Lực rất tàn nhẫn nên hai trường phái này thường đối nghịch nhau!”
Y Nha Tử gật đầu, xem ra kiến thức của Băng Nhi rất phong phú, hắn khẽ đưa mắt nhìn tới Tiểu Bất Nhiễm, thấy nàng lộ ra một bộ dáng thèm thuồng đến cực độ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách này, dường như muốn c·ướp nó đi vậy.
Băng Nhi tủm tĩm cười, từ hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, nàng thấy hai thân ảnh đang nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, gương mặt lộ ra chút hứng thú, xem ra hai đôi nam nữ này đang có cái gì đó là lạ…
“Chủ nhân tặng nàng cuốn sách đó đi!” – Băng Nhi tiến tới nói
“Tặng?” – Y Nha Tử hơi nhíu mày rồi nói :”Ta không đến mức dại gái đến như vậy!”
“Khanh khách!” – Băng Nhi chúm chím cười ra tiếng, nàng lướt qua bên lỗ tai hắn, chu mỏ mà nói vài thứ tiếng, chỉ thấy sắc mặt Y Nha Tử giãn ra không ít.
Y Nha Tử không kìm được rung động truyền âm :”Ngươi nói thật?”
Băng Nhi chu cái mỏ lên, cực kì tự tin nói :”Tự nhiên là thật, có một loại Thức Thần tên gọi là Past Awaken có thể khiến chủ nhân trở về quá khứ cách đây mấy ngày, tuy nhiên chỉ được nhìn, không được chạm hay làm bất cứ thứ gì!”
Y Nha Tử hít một hơi khí lạnh, trong lòng cồn cào mấy thứ suy nghĩ mê mang, loài hoa 4 cánh màu đỏ này theo cách diển tả của Băng Nhi sao có phần giông giống với đám hoa tươi trên tế đàn mà Diện Mục đã bầy biện rồi chăng? Chỉ khác một tí là búp hoa này có những cánh lớn hơn, hình dáng giống như con sò, lại có màu đỏ nhạt, không đậm bằng với những bông hoa mà hắn thấy từ ký ức trước.
Đúng lúc này, Tiểu Bất Nhiễm đã đứng trước mặt hắn, hai mắt to tròn nhìn lấy hắn, nàng hơi mím môi tính nói gì đó rồi im bặt lại, mày liễu vội liếc sang chỗ khác.
Y Nha Tử khẽ cười rồi nói :”Nàng thích thì cầm lấy đi! Coi như ta tạ tội với nàng!” – Nói xong hắn lật quyển sách lại, đưa tới tận trước mặt Tiểu Bất Nhiễm
Lúc này nàng mới mở môi thơm thều thào nói ra :”Không cần đâu! Đã chạm vào bàn tay dơ bẩn của ngươi, ta cũng không muốn tiếp nhận nó nữa!”
Y Nha Tử sắc mặt lạnh lại, lời nói của nữ nhân này có chút quá đáng rồi chăng? Bất quá hắn cũng không lộ ra vẻ ngoài khó chịu gì, miệng hơi buông lỏng nói :”Được! Nếu nàng không lấy, ta sẽ huỷ nó đi vậy!”
“Hừ! Ngươi dám huỷ nó sao?”
Tiểu Bất Nhiễm đương nhiên là không tin việc này, hai mắt nàng lộ ra một tia giễu cợt nhìn lấy hắn, bất chợt hai mắt nàng nheo lại. Hắn thật sự đang đi đến tảng sơn thạch, nơi có một ngọn đèn mà thiêu đốt nó đi.
Tiểu Bất Nhiễm thần sắc dại ra, cuối cùng cũng không kìm được sự tức giận chạy tới giựt lấy cuốn sách rồi quát lớn :”Cái đồ phá của nhà ngươi! Thật là tức c·hết ta mà!”
Nàng dậm chân mấy cái, rồi ôm lấy cuốn sách vào lòng, tay ngọc vuốt ve mấy đóm lửa đang còn cháy xém phai đi rồi vội cất vào, miệng thở ra một câu chửi rủa :”Ngươi bị điên sao? Ngươi có biết thứ này quý giá đến như thế nào không? Để có được nó, không biết bao nhiêu Tinh Chủ của nhiều Tinh Hội đánh nhau đến sức đầu mẻ trán!”
Y Nha Tử ngước mắt lên trời, nhìn lấy mấy hạt sương mù dày đặc che khuất đi một mãng mây đen mà thở ra vài hơi :”Đúng! Vì nàng suốt ngày cứ quanh quẩn trong tâm trí ta, khiến ta bị điên mất rồi!”
“Ngươi…. Ngươi…” – Tiểu Bất Nhiễm đỏ ửng hai mặt, lấy tay chỉ về phía hắn, hai tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên có một người thốt ra câu nói này với nàng, trái tim nàng tự nhiên cũng vì đó mà cuồng loạn nhảy nhót không có lối thoát.