Chương 14: Song Tu
Chẳng phải nàng đã có ý trung nhân rồi sao? Cái gì mà Đặng Thế Gia gì đấy, nói ra đi c·ướp vợ của người khác, làm sao có thể? Hắn mặc dù cũng khá yêu thích Tiểu Bất Nhiễm, nhưng phải ngẫm lại một chút, nàng đã có ý định g·iết hắn! Là g·iết hắn thật sự.
Bất quá lúc này Tiểu Bất Nhiễm lại nói ra mấy câu não nề :”Cha ta, Tinh Chủ của Tinh Cửu Thập Tam Thiên Hội, từ lúc sinh ta ra hắn rất yêu thương ta, chỉ là cho tới khi lễ trưởng thành xảy ra, Ấu Thể đột nhiên xảy ra dị biến và chối bỏ thể chất của ta, sau ngày hôm ấy chính là ác mộng. Cha ta đột nhiên trở nên lạnh nhạt và từ từ xa lánh, kết quả chỉ sau mấy năm, mẹ ta vì g·iết con ruột của Trương Xuân Hi, người vợ thứ hai của hắn mà bị hắn đầy đoạ đến c·hết, ta thì lưu lạc tới nơi đây, thay đổi họ tên cắt bỏ Huyết Mệnh, trở thành một con người mới!”
Càng nói, sắc mặt Tiểu Bất Nhiễm lại càng ngây dại hơn, nàng không kìm được vuốt vội tay ngọc giơ lấy điếu cần kéo hung hăng mấy cái mạnh bạo rồi ho thêm vài tiếng khù khụ.
Thế sự vô thường, lời nói thật lòng thường được kể qua lúc say sưa nhàn hạ, đó chính là bản chất thật sự của một người.
“Được rồi! Đừng hút nữa” – Y Nha Tử lo lắng nói, hắn thấy Tiểu Bất Nhiễm bắt đầu có một loại trạng thái tiêu cực cực độ, việc này chỉ xảy ra khi bản thân lâm vào Bad-trip.
Y Nha Tử thật ra lúc này cũng mê mang lắm rồi, hắn từ đầu cũng hút rất nhiều. May ra giữ được tỉnh táo cũng là rất miễn cưỡng, lời nói phát ra từ Tiểu Bất Nhiễm, hắn đôi lúc nữa lời nghe lúc có lúc không…
Ai sau khi phê cần đều có chung một trạng thái đó là, suy nghĩ rất nhiều! Mọi giác quan cực kì thông suốt, đặc biệt n·hạy c·ảm với sự sáng tạo và sự logic, cho nên mấy lần hắn cảm thấy Tinh Hoa của mình hoá thành những giọt nước lạnh lẽo, từ từ luyện hoá và chuyển thành Tinh Lực, cuồn cuộn tiến nhập vào cơ thể hắn… từ những giọt Tinh Lực này lại sinh ra những sợi tơ mỏng manh, chúng bắt đầu trực tiếp cuốn lấy Tiểu Bất Nhiễm vào trong…
Những giọt băng này bắt đầu hình thành một cái kén, chúng nó như mấy con tằm có linh trí, bay lơ lửng trên hư không mà thải ra một vật chất đặc quánh màu xám tro, màu xám tro này dần dần hình thành một cái kén nhỏ chỉ đủ cho hai người.
Y Nha Tử tâm tình bất định, hắn nghe Tiểu Bất Nhiễm thao thao bất tuyệt cũng chẳng hề để ý đến những việc khác, bất chợt thân thể hắn nhẹ tênh như một làn gió, hắn có một tia cảm giác mềm mại trên thân thể mình, cả người như nằm lên một lớp lụa bông ấm áp… trong cơn say choáng đầu, hắn lơ đễnh nói ra vài thứ tiếng, lúc có lúc không :”Số phận của ngươi không khác gì bạn gái ta là bao, hồi đó Tích Miên cũng bị ruồng bỏ mà bán vào một cái chợ đen, chợ đen này lại bán cho một viện nghiên cứu, thế là ta lại gặp nàng ở đó… khà khà… khụ khụ”
Tiểu Bất Nhiễm lúc này vẻ mặt hiện lên một chút rung động, vạt áo cũng từ từ buông lỏng, khi nghe đến câu Tích Miên, nàng khẽ cười như không cười rồi nói :”Tích Miên? Cái tên này… nghe có chút quen tai!”
Nàng cố gắng vận não suy nghĩ, nhưng lại không thể nhớ ra được gì hết. Chỉ biết cái tên này nghe rất quen thuộc, giống như đó là tên của nàng vậy.
Đón lấy thân ảnh mềm mại của Tiểu Bất Nhiễm trong vòng tay, hắn cười cười nhìn lấy dung nhan của nàng, mơ hồ có một chút quen thuộc trong ánh mắt xao xuyến ấy, khói trắng tản ra một khí tức thanh thuần rồi từ từ tan đi. Chỉ để lộ ra một dung mạo trắng như tuyết, chiếc mũi quỳnh cao chót vót, đôi môi đỏ thẵm, hồi ức năm xưa bất chợt lại một lần nữa hiện về.
Y Nha Tử đặt tay lên y phục nàng, nhẹ nhàng sờ đến đường cong trên cơ thể Tiểu Bất Nhiễm, chỉ thấy nàng khẽ rùng mình một cái, đôi mắt láo liết nhìn lấy hắn, bờ môi hơi cắn răng một cái.
Nàng ném ánh mắt tha thiết về phía Y Nha Tử rồi lan man trong suy nghĩ, tay ngọc điểm lấy bờ ngực cường tráng của hắn mà vuốt ve, nữa muốn giữ lấy, nữa muốn buông ra.
Bất chợt lúc này môi nàng hơi mím lại trong một khoản khắc, nàng bị Y Nha Tử hung hăng khoá chặt lấy, hắn cười ôn nhu lại đáp :”Nàng chỉ cần xem nó như một giấc mơ là được!”
Tiểu Bất Nhiễm hơi híp mắt lại rồi gật đầu. Tâm tình cũng thoáng buông lỏng
Nói ra thì dài dòng, sự việc cũng chỉ quá vài giây mà thôi, lúc này cả hai đã nằm trong một cái kén được phủ bằng những sợi tơ màu xám tro khoá chặt lại.
Một thời gian sau.
Băng Nhi từ lúc này đang ngủ say trong hạch tâm của Ấu Thể, nàng nghe mấy âm thanh kì lạ, lúc thì hồng hộc, lúc thì bịch bịch. Vẻ mặt khù khờ mới bắt đầu thoáng đổi, hai mắt bé xinh mờ ảo mở ra, bộ dáng cực kì say ke…
“Hee? Ai đang giã gạo lúc sáng sớm thế!!?” – Băng Nhi lờ mờ đôi mắt ngủ gật nói ra mấy câu.
Lúc này từ trong kén, một luồng Tinh Lực hung bạo bắt đầu đánh ra, mang theo một sát cơ cực kì nồng đậm, ánh sáng này như một luồng cực hàn, chúng nó cấp tốc xoay vòng vòng như một c·ơn l·ốc x·oáy, lấy quả bóng màu lam huyền là vật trung tâm, chúng nó điên cuồng bay tới dường như muốn nhập thể cùng với quá bóng này.
Chỉ thấy quả bóng màu xanh da trời, nhẵn nhụi giờ đây trở nên sần sùi lên không ít, từ trong ruột bóng còn có một chút huyết tinh màu đỏ, từ đám huyết tinh này lại nở ra mấy cái cánh hoa lam, mấy cánh hoa lam này lại bao bọc một lần nữa quả bóng trơn bóng kia, hình thành ra một thứ màu sắc óng ánh.
Từ trong kén, mấy con tằm thoáng bồng bềnh như nhận được hiệu lệnh nào đó, chúng nó xoay vòng tới bên thứ vật chất óng ánh này, từ miệng nhả ra một loạt những sợi tơ li ti, chúng từ từ cô đặc lại thành một cái màn chắn rồi phủ lên quả bóng óng ánh.
“Khí tức này, sao ta có cảm giác rất giống Băng Thiên Linh Giá? Chẳng phải Băng Thiên Linh Giá chỉ xảy ra khi âm dương hoà hợp sao? Chẳng lẽ chủ nhân ta canh lúc ta ngủ đã ăn mảnh? Không ổn! Chuyện ăn mảnh này ta phải xem xét!Ta phải bảo vệ chủ nhân mình!” – Băng Nhi lộ ra một vẻ mặt chính nghĩa, muốn đi tới chiếc kén kia kiểm tra tình hình, thuận tiện xem một chút coi có gì xảy ra.
Tai nàng áp sát vào trong vạt tơ để nghe rõ kĩ hơn từng thanh âm hồi nãi, Băng Nhi hơi nhíu mày, sao càng tới gần ta lại không hề nghe gì thêm nữa?
Bỗng chốc nàng có cảm giác lạnh gáy ở phía sau, một luồng sương tan lướt qua, xé rách cái kén, để lộ ra hai thân ảnh.
Tiểu Bất Nhiễm sắc mặt đỏ chót đang quấn vội một lớp vải che đi những thứ cần che. Một tay đang kết ấn, chỉ thấy đầu tóc nàng bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó khuếch tán lên xung quanh, tản mát ra uy áp cực kì khủng bố, một tầng băng mỏng vờn quanh khắp thân thể, làn sương băng đi tới đâu, nơi đó đều hoá băng đông cứng…
Tiểu Bất Nhiễm quát lên một tiếng :”Ngươi đáng c·hết!” - Đồng thời giữa tay nhiễu ra một vầng cực hàn, cực hàn từ từ kết tinh thành những mũi tên băng mà bắn về phía Y Nha Tử
Y Nha Tử hai mắt loé lên tinh quang, thân thể hắn khẽ động, Cưỡi Mây Đạp Gió nhẹ lách một cái mà né đi những mũi tên băng xuyên phá, ngón tay hắn nhẹ búng một cái, từ trên mi tâm hiện ra một cái vuốt trảo mà chụp lấy Tiểu bất Nhiễm.
"Nàng bình tĩnh đi!" - Y Nha Tử cười khổ nói.
"Không bình tĩnh nổi!"
---
Đôi lòng giải bày : Ta sẽ cố biến mấy từ hán việt thành tiếng việt chính thống một cách hợp lí nhất có thể, bản thân ta cũng không rành hán việt cho lắm. Bởi vì như đã nói ở phần giới thiệu, ta cũng mới đọc được 1 2 bộ tiểu thuyết mà thôi @@
Tương lai ta sẽ thêm tiếng anh vào, chắc chắn sẽ có.
Vân Thuỷ Bộ giờ đây sẽ thành "Cưỡi Mây Đạp Gió"
Cám ơn đạo hữu Kirito đã đề cử hoa cho ta, cũng không biết đạo hữu có ý kiến gì về truyện của ta không, mọi lời khen chê ta đều tiếp thu.