Chương 4 : Bị Phát Hiện
Ông lão nghe vậy vội quay đầu nhìn thì thấy ở nơi xa có ánh đèn theo hướng này đi tới ông lão cũng hơi hoảng loạn nhưng nhớ lại những gì Hạo Thiên dặn dò cố lấy lại bình tĩnh nói
"Bà đi vào nhà trốn đi có ai hỏi gì thì cứ bảo không biết nhớ chưa? "
Bà lão gật đầu vội vàng đi vào gian hàng, ông lão đi theo sau nhưng đột nhiên dừng lại đi qua một bên lục tìm lấy ra một tờ giấy lại quay ra ngoài đến bên cạnh t·hi t·hể dùng tay dính máu viết gì đó để tờ giấy bên cạnh t·hi t·hể rồi quay về gian hàng kéo cửa lại
Sau đó không lâu bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập kèm theo là tiếng kêu tiếng mắng chửi giận dữ
"Lâm Bằng ! Mẹ kiếp là ai dám g·iết người của Thiên Hùng bang ta sẽ khiến hắn trả giá c·hết không toàn thây! "
Bên trong gian hàng tối đen như mực nguồn sáng duy nhất từ bếp lửa cũng đã tắt trước đó không lâu, trong hoàn cảnh đưa tay không thấy được năm ngón ông bà lão trốn cùng một chỗ tay nắm chặt tay dù không nhìn thấy hai người vẫn cảm nhận được đối phương đang sợ hãi thông qua tay đang run rẩy
Theo tiếng bước chân ngày càng tới gần trái tim của hai người đập ngày một nhanh hô hấp cũng bắt đầu r·ối l·oạn
Bên ngoài có người tới gần lớn tiếng nói trong giọng nói hốt hoảng xen lẫn giận dữ
"Tống chấp sự còn ba người nữa ở bên này! "
Người này vừa nói xong tiếng bước chân dồn dập lại vang lên
"Trương Minh Trần Thắng, Vương Kiệt các ngươi... C·hết tiệt mau gọi người tới đây giúp đỡ . Thái Minh ngươi đi gọi người trong nhà đó ra đây "
Ông bà lão ở trong nhà nghe được tâm như tro tàn xem ra là trốn không thoát, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm kèm theo là tiếng kêu
"Người ở bên trong bước ra đây! Chúng ta cần nói chuyện "
Qua vài giây không thấy cửa mở người bên ngoài lại lớn tiếng mắng chửi
"Mẹ kiếp, tốt nhất các ngươi nhanh lăn ra đây đừng để ta dùng biện pháp mạnh !"
Biết trốn không được ông lão hít thở sâu cố lấy lại bình tĩnh vỗ về tay của bà lão rồi run rẩy đứng dậy nhưng tay vẫn bị bà lão nắm chặt bà nghẹn ngào nói
"Ông ơi đừng đi ..."
Ông lão gỡ tay bà lão an ủi nói
"Không có việc gì chỉ là mấy câu hỏi thôi bà không cần lo ..."
Nói xong run rẩy muốn đi mở cửa nhưng rầm một tiếng cửa đột nhiên bị đẩy ra ánh đèn đột nhiên chiếu thẳng vào mặt khiến ông lão không kịp thích ứng dùng tay che mắt
Thái Minh giận dữ mắng
"Các ngươi câm điếc hết rồi sao ? Một câu trả lời cũng không có "
Cô bé cũng bị âm thanh này làm giật mình tỉnh dậy đưa tay mò mẫm xung quanh có vẻ hoảng hốt nói
"Ca ca có chuyện gì vậy ? Ca ca ?"
Bà lão thấy được ôm lấy cô bé nghẹn ngào nói
"Không có gì đâu đừng sợ ca ca có chút việc nên rời đi có bà ở đây cháu không cần lo ..."
Đột nhiên b·ị đ·ánh thức lại bị một người xa lạ ôm lấy trong hoàn cảnh hỗn loạn người quen thuộc đột nhiên biến mất vốn là không thể nhìn thấy thấy gì chỉ có thể dựa vào tai để nghe cô bé nhanh chóng bị hoàn cảnh hỗn loạn ảnh hưởng bắt đầu sợ hãi vùng vẫy muốn tránh thoát vòng tay bà lão nhưng bị bà giữ chặt
Sau vài giây ổn định thị lực ông lão cúi thấp người cười một cách miễn cưỡng nói
"Đại gia thứ lỗi do chúng ta già rồi đi đứng không tiện nên làm ngài bực bội mong ngài thứ lỗi "
Thái Minh nghe vậy khá là thoải mái lông mày hơi giãn ra nhưng vẫn cao giọng nói
"Nhanh cái chân lên Tống chấp sự có chuyện muốn hỏi ngươi "
Ông lão bước ra ngoài duy trì nụ cười miễn cưỡng nói
"Chào các vị đại gia chào Tống đại nhân thứ lỗi ta không đón tiếp các vị kịp thời... "
"Bỏ đi mau kể cho ta nghe ở đây xảy ra chuyện gì? "
Ông lão đang nói bị Tống chấp sự ngắt lời vốn ông lão định kéo dài thời gian nhưng đối phương không đủ kiên nhẫn trực tiếp đi vào vấn đề . Không kịp suy nghĩ nhiều ông lão chỉ có thể dựa theo những gì Hạo Thiên dặn dò nói
"Đại nhân chúng ta chỉ là người bình thường nào dám nhúng tay vào việc này khi vừa thấy đánh nhau chúng ta lập tức trốn trong nhà nên cái gì cũng không thấy "
Tống chấp sự nhìn bộ dạng run rẩy của ông lão hỏi
"Vậy ngươi run cái gì ta cũng không ăn thịt ngươi tại sao phải run ?"
Ông lão cười khổ nói
"Ngài nhìn tràng diện huyết tinh như vậy ta sợ hãi run rẩy rất bình thường không phải sao?"
Tống chấp sự không trả lời, hắn chỉ hỏi một chút thôi từ v·ết t·hương trên t·hi t·hể và hiện trường đến xem rõ ràng không phải một ông lão ốm yếu có thể làm được
Dừng vài giây Tống chấp sự hỏi tiếp
"Vậy kể ta nghe mọi chuyện kể từ khi bọn họ tới đây đi "
Ông lão yên lặng vài giây sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói
"Khi đó ta đang cùng Vương đại nhân chào hỏi đột nhiên một người mặc đồ đen xuất hiện t·ấn c·ông bốn người Vương đại nhân, lúc đó ta rất sợ bị liên lụy nên vội cùng lão bà trốn trong nhà tới bây giờ ..."
Tống chấp sự nghe xong cau mày nói
"Chỉ như vậy? "
Ông lão gật đầu nói
"Vâng, những điều ta nói đều là thật "
Tống chấp sự nheo mắt nhìn ông lão nói
"Vậy sau khi người đó đi ngươi cũng không ra bên ngoài mà trốn tới giờ ? "
Ông lão vâng một tiếng đáp lời lúc này ở cổng chợ xuất hiện một chiếc xe từ trên xe bước xuống hai người sau khi xuống xe lại gần quan sát t·hi t·hể gần cổng chợ rồi đi tới bên này
Hạo Thiên cũng theo sát phía sau nhưng không tiến vào mà vòng ra phía sau gian hàng quan sát tình hình khi hai người này tới gần mọi người ở hiện trường đều cúi đầu chào
"Bái kiến bang chủ "
"Bái kiến phó bang chủ "
Một người trong đó phất tay nói
"Được rồi, Tống chấp sự mọi chuyện diễn ra thế nào? "
Tống chấp sự tiến lên nói
"Bẩm bang chủ tối hôm nay bốn huynh đệ Vương Kiệt đi tuần tra nhưng đã trễ rồi mà vẫn chưa thấy về ta dự cảm thấy điều không lành nên đi tìm kiếm tới đây thì phát hiện bốn người đ·ã c·hết chuyện sau đó ..."
Tống chấp sự kể ra những thông tin mình thu thập được bang chủ nghe xong nói
"Hữu Đức đệ đi kiểm tra t·hi t·hể đi "
Người bên cạnh gật đầu đi kiểm tra t·hi t·hể còn bang chủ đi lại gần ông lão liếc nhìn qua ông lão ánh mắt đầy vẻ cao lãnh lại nhìn về gian hàng vài giây cuối cùng quay lại nhìn ông lão nghiêm giọng nói
"Chuyện lần này ngươi đã phạm phải sai lầm ngươi biết không? Lúc xảy ra chiến đấu ngươi trốn đi cũng không sai nhưng sau cuộc chiến ngươi vẫn bo bo giữ mình là sai ngươi biết không! "
Ông lão nghe xong cũng bối rối không biết mình sai chỗ nào nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải
Nhưng không để ông lão suy nghĩ nhiều bang chủ lại tiếp tục nói
"Ngươi vi phạm vào bang quy của Thiên Hùng bang thấy người trong bang c·hết mà không cứu! Ba huynh đệ ở đây c·hết vì trọng thương mà không kịp cứu chữa nếu lúc đó ngươi đi gọi cứu viện thì bây giờ họ cũng không phải c·hết khuất nhục như vậy !"
Hạo Thiên nghe xong liền biết mục đích của tên bang chủ này không đơn giản chỉ vì c·hết mấy tên bang chúng nên mới tới đây còn mục đích khác cụ thể là gì Hạo Thiên cũng không rõ, vì bốn người này là hắn g·iết nên Hạo Thiên rõ ràng chỉ có một người bị Hạo Thiên bóp nát mặt là trọng thương sau đó bị hắn g·iết còn lại ba người chính là thương tổn chí mạng nhiều nhất chỉ sống thêm được vài phút rồi c·hết nếu người tới là thần y thì may ra cứu được hơn nữa tên bang chủ này chỉ là lấy cớ nhắm vào ông lão mà thôi hắn thậm chí còn chưa chạm vào t·hi t·hể làm sao biết được trình độ tổn thương thế nào
Từ lời nói của bốn người này trước khi c·hết cộng thêm hành động cố tình chèn ép ông lão của bang chủ Hạo Thiên đoán bọn người này muốn chiếm đoạt gian hàng của ông lão nhưng ông lão không chịu giao ra chuyện trong đó Hạo Thiên cũng không rõ
Nhưng phải kinh động đến bang chủ đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây thì chuyện này rất không bình thường
Ở bên này toàn bộ quá trình ông lão chỉ biết im lặng không nói được gì ông cũng biết đối phương đây là nhắm vào mình nói gì cũng vô dụng
Mấy tên bang chúng sau khi nghe bang chủ nói cũng bắt đầu nhìn ông lão bằng ánh mắt căm thù, bang chủ tiếp tục nói
"Để noi gương cho mọi người ngươi phải chịu trừng phạt nhưng thấy ngươi lớn tuổi ta cũng là người rộng lượng nên miễn h·ình p·hạt da thịt thay vào đó ta đại diện cho những người đã mất tịch thu gian hàng của ngươi chuyển thành linh thạch để bồi thường cho gia đình n·gười đ·ã k·huất ngươi thấy thế nào? "
Ông lão nghe vậy vẻ mặt kịch biến nói
"Không được! Ta không đồng ý tại vì... Đây... Chuyện này cũng đâu trách ta được ta chỉ là một ông lão... "
"Thế nào không phục nên bắt đầu lý sự cùn sao ? Đây là địa bàn của Thiên Hùng bang ngươi đứng trên địa bàn của ta thì phải theo luật của ta !"
Ông lão rơi vào thế bí bị dồn vào đường cùng bắt đầu xoắn xuýt vắt não tìm cách cứu vãn tình thế đột nhiên ông lão nghĩ ra gì đó vội vàng nói
"Tống bang chủ không phải ta không muốn cứu mà ta già rồi hành động không tiện nên ta để cháu ta đi báo tin có lẽ do chưa quen đường nên đi hơi lâu "
Bang chủ nhíu mày nói
"Bất kể thế nào đều do sự chậm trễ của các ngươi nên người của chúng ta mới c·hết ý ta đã quyết ngươi nói nữa cũng vô dụng "
Hạo Thiên biết giờ hắn phải ra mặt không thể trốn nữa nếu không mọi chuyện chỉ càng tệ hơn, hắn đi vòng ra cổng chợ rồi từ đó đi vào
Hạo Thiên chạy chậm tới bên cạnh ông lão liếc mắt nhìn qua mảnh giấy để bên t·hi t·hể trên đó viết
"Nợ máu trả bằng máu!"
Hạo Thiên biết đây là ông lão viết nhưng giả vờ như không thấy nói
"Gia gia xin lỗi nhé ta đi tìm trụ sở Thiên Hùng bang lại bị lạc đường chỉ đành quay lại mà mấy người này là ai vậy?"
Ông lão nghe Hạo Thiên kêu gia gia hơi giật mình nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần nói
"Để ta giới thiệu cho cháu các vị đây là người của Thiên Hùng bang vị này là bang chủ, vị này là phó bang chủ..."
Sau màn giới thiệu Hạo Thiên hơi cúi đầu nói
"Chào các vị, nếu các vị đã đến vậy chúng ta cũng không làm phiền nữa giao cho các vị gia gia chúng ta về thôi "
"Đứng lại! Ngươi muốn đi đã hỏi ý kiến bang chủ của chúng ta sao ?"
Hạo Thiên nghe xong thật sự dừng lại,hắn nói với ông lão
"Gia gia ngươi vào trong nhà trước đi ở đây để ta xử lý"
Ông lão còn muốn nói gì nhưng bị Hạo Thiên đẩy vào trong gian hàng sau đó hắn quay lại nhìn mấy người Thiên Hùng bang, có ba tên bang chúng mang theo súng trước ngực Hạo Thiên đẩy ông lão vào vì sợ xảy ra chiến đấu làm ông lão bị liên lụy
Hắn đã nhìn ra mấy tên Thiên Hùng bang này cơ bản không nói đạo lý muốn ỷ thế ép người rất có thể hắn tranh luận một hồi sẽ xảy ra chiến đấu nói thật nếu xảy ra chiến đấu Hạo Thiên cũng không có nắm chắc phần thắng
Chủ yếu Hạo Thiên chưa có cơ hội để thử xem trạng thái mạnh nhất của bản thân hiện tại, hắn chỉ thông qua trận chiến vừa rồi suy đoán ra một phần chiến lực của bản thân
Còn bên Thiên Hùng bang có tổng cộng sáu người trong đó có ba người là cao tầng chiến lực hẳn không yếu còn ba người cầm súng chỉ là người bình thường nhưng bọn họ có súng Hạo Thiên không chắc mình sẽ chịu được uy lực của súng hơn nữa giữa bọn họ và Hạo Thiên có một đoạn khoảng cách hắn không có nắm chắc hạ gục bọn họ nhanh chóng
Trước tiên thử áp chế khí thế đối phương rồi thử thuyết phục bọn họ rời đi tránh giao chiến khi không cần thiết
Thấy Hạo Thiên im lặng nhìn mà không nói một tên bang chúng lớn tiếng nói
"Ngươi cũng bị điếc giống ông lão kia hay sao ? Tống chập sự gọi ngươi dám không trả lời ?!"
Hạo Thiên cũng không đáp lời tên bang chúng đó mà nói
"Các vị gọi ta lại còn có gì muốn nói sao?"
Bang chủ không trả lời mà hỏi ngược lại
"Ngươi lấy quyền gì mà nói chuyện với ta ?"
Hạo Thiên nghe vậy hơi cúi đầu chào nói
"Nếu không có gì để nói thì thôi chào các vị, các vị cứ tự nhiên"
Nói xong hắn định quay đầu đi thì tên bang chủ cao giọng quát
"Cút về rồi gọi gia gia của ngươi ra nói chuyện"
Hạo Thiên nhìn tên bang chủ này cũng không định vòng vo nữa cười nhạt nói
"Đừng giả vờ thanh cao nữa gia gia của ta vốn hiền lành lại tuổi cao sức yếu không muốn gây chuyện thị phi mới chịu đựng để cho các ngươi bắt nạt còn ngươi đường đường bang chủ một bang nửa đêm mang người chạy tới đây bắt ép gia gia ta không sợ bị người ta truyền đi lại mang tiếng nhục nhã sao ?'
Tống chấp sự vẻ mặt phẫn nộ đưa tay chỉ Hạo Thiên mắng
"Ngươi dám bất kính với bang chủ chán sống rồi sao ?"
Hạo Thiên nhếch miệng cười nói
"Vậy ngươi ngẫm lại xem ngươi có kính qua gia gia của ta sao ? Ta thấy nếu không phải sợ ảnh hưởng danh tiếng các ngươi đều muốn leo lên đầu ông ấy ngồi ta nói đúng chứ? Nếu mình không làm được thì cũng đừng mong người khác sẽ đáp lễ !"
Tống chấp sự bị nói cho á khẩu mở to miệng muốn nói gì đó
"Ngươi ...ngươi... "
Đây chính là kết quả mà Hạo Thiên muốn bây giờ nhuệ khí của đối phương đã giảm Hạo Thiên cũng không cần tiếp tục công kích nữa để tránh đối phương phẫn nộ làm liều
Tiếp theo cần phải cho đối phương bậc thang đi xuống chỉ hy vọng bọn hắn chịu buông tha rồi rời đi
Lúc này tên bang chủ mở miệng nói
"Hữu Đức đi kiểm tra xem thực lực của tên này thế nào liệu có lợi hại như miệng lưỡi của hắn hay không? "
Tống Hữu Đức vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu nói
"Vâng huynh yên tâm đệ sẽ bắt hắn qùy xuống xin lỗi huynh "
Nói xong Tống Hữu Đức dậm chân chạy về phía Hạo Thiên chỉ trong hai bước đã áp sát lấy hắn, Hạo Thiên lùi lại một bước làm ra thủ thế