Chương 10 : Tranh Cãi Nội Bộ
Tống Thiên Hùng lẳng lặng ngồi nghe người đàn ông kia nói, trên mặt không tỏ ra bất cứ b·iểu t·ình gì. Bây giờ hắn nhịn vì đây là người một nhà nếu chỉ vì chút việc cỏn con này mà xảy ra mâu thuẫn thì không đáng, đợi một thời gian nữa hắn kế hoạch của hắn thành công có thể chưởng khống bang phái, đến lúc đó hắn chỉ hướng đông đám người này cũng không dám đi hướng tây. Đợi người này nói xong Tống Thiên Hùng mỉm cười nói
"Tất nhiên rồi, Tô trưởng lão nói đúng. Nếu muốn đi được xa hơn ta cần phải học tập không ngừng nghỉ, hy vọng các vị trưởng lão và chấp sự sẽ cùng ta cố gắng để thực lực của Thiên Hùng bang nâng lên một tầm cao mới "
Khi Tống Thiên Hùng nói xong trong phòng vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, để tránh câu chuyện đi vào ngõ cụt Tống Hữu Đức lên tiếng nói
"Các vị trưởng lão, chấp sự đêm đã khuya để tránh lãng phí thời gian các vị nghỉ ngơi ta xin nói ngắn gọn
Giống như trước đó ta đã nói, h·ung t·hủ sau khi g·iết người đã rời đi. Khi chúng ta tới nơi khám nghiệm hiện trường phát hiện một mẫu giấy ghi
'Nợ máu trả bằng máu '
Ta cũng không rõ đó chỉ là kế đánh lạc hướng hay thật sự có người muốn trả thù, dù sao cẩn thận vẫn hơn. Ngày mai chúng ta chia ra đi điều tra tìm kiếm xem sao, bất kể thế nào cũng phải tra cho bằng được để anh linh của bốn vị huynh đệ được an nghỉ! "
Nghe nói vụ việc lần này là vì trả thù, mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau muốn tìm ra người liên quan tới vụ ân oán này. Những người ngồi ở đây trên tay ai mà không có vài mạng người, nếu không ai nhận trách nhiệm chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Trước mắt mọi người sẽ chung tay tiêu diệt kẻ thù rồi tìm người liên quan để hắn giải quyết hậu quả, nhưng hiện tại vẫn quá ít thông tin một vị trưởng lão nói
"Không biết hai vị bang chủ có điều tra được thêm thông tin gì không? Thông tin cơ bản hẳn phải có chứ, nếu không làm sao tìm ra h·ung t·hủ ?"
Tống Hữu Đức bị câu hỏi này làm khó rơi vào trầm mặc, khi hắn tới nơi mới vừa kiểm tra t·hi t·hể thì đã bị đại ca của hắn kéo đi đánh nhau với thiếu niên kia. Cho nên đúng là hắn không thu thập được thông tin gì hữu ích cả, cũng không thể nói sự thật là hắn bỏ qua việc điều tra đi gây chuyện với người khác, sau đó bị đối phương đánh bại cả về thực lực lẫn trí lực như vậy quá mất mặt. Dù sao cả hắn và đại ca đều không có ý định tha cho người này vậy trước mắt lợi dụng một điểm cũng không sao, sau vài giây suy nghĩ Tống Hữu Đức rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước một màn hình lớn sau vài thao tác trên màn hình xuất hiện t·hi t·hể của bốn người Tống Hữu Đức chỉ vào một t·hi t·hể nói
"Đây là một trong số những thông tin ít ỏi mà ta thu thập được, có thể thấy bốn n·gười c·hết bốn kiểu khác nhau nhưng có một điểm chung là bị g·iết trong một chiêu và đều không thể phản kháng ..."
Tống Hữu Đức lại chỉ vào t·hi t·hể bị thủng một lỗ giữa ngực nói tiếp
"Ngay khi h·ung t·hủ đang g·iết ba người kia thì vị huynh đệ này đã vứt bỏ súng và lựa chọn chạy trốn nhưng chỉ chạy được vài chục mét thì bị thủng ngực mà c·hết, tiếp theo chính là trọng điểm khiến ta vô cùng lo lắng và tập trung các vị vào đêm khuya như vậy... Tất cả bọn họ đều bị g·iết bằng man lực! "
Tống Hữu Đức phóng to hình ảnh của người bị Hạo Thiên đá trúng ngực và một người bị bóp vỡ đầu, vẻ mặt Tống Hữu Đức vô cùng lo lắng nói
"Đây là hình ảnh v·ết t·hương như các vị đang thấy, không có bất kỳ dấu vết gì của việc thi triển võ kỹ hay chiêu thức. Tại hiện trường cũng không phát hiện ra bất kì dấu vết hay khí tức gì, điều đó cho thấy người này là một tên cao thủ ít nhất cũng là Võ Linh hoặc đối phương là một con quái vật. Trong các vị ngồi ở đây ai cảm thấy mình có thể đấu với người này? "
Mọi người đều im lặng cau mày suy nghĩ xem trong quá khứ từng đắc tội người nào hay thế lực nào giống như vậy chưa, sự im lặng kéo dài gần mười phút khiến cho bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt nặng nề. Lúc này một ông lão ngồi gần Tống Hữu Đức lên tiếng
"Phó bang chủ, ta muốn hỏi một chút ngài có thể xác định v·ết t·hương trước ngực đó là do thứ gì tạo thành sao ? "
Bề ngoài ông lão này ăn mặc khác với những người còn lại trong bang, một đầu tóc bạc được búi lên gọn gàng và bộ râu trắng được chải chuốt tỉ mỉ, trên khuôn mặt già nua có nhiều nếp nhăn do tuổi tác nhưng ánh mắt lại sáng tỏ và có thần mặc một thân trang phục màu trắng trước ngực có thêu hình một cái đan lô với hai ngôi sao. Từ lời nói và cử chỉ đều toát lên vẻ ung dung, bình thản của bậc tiền bối đi trước khiến người ta kính ngưỡng, Tống Hữu Đức không dám thất lễ hạ giọng nói
"Trương tiền bối, ngài không cần khách khí cứ gọi ta Hữu Đức là được, còn v·ết t·hương trên t·hi t·hể này là do bị một viên đá bắn xuyên qua. Các huynh đệ tìm được viên đá khi nó bị ghim trên cổng chợ đối diện với t·hi t·hể, có thể thấy được thực lực h·ung t·hủ mạnh tới mức nào "
Trương Thần nghe xong thì cau mày đăm chiêu suy nghĩ, sau vài giây mới thở dài nói
"Cưỡi trăm sóng, vượt ngàn sông
Không hóa chân long cũng hóa giao
Các vị ngồi ở đây chính là trụ cột của Thiên Hùng bang, hi vọng mọi người phối hợp với hai vị bang chủ chèo chống bang phái vượt qua đợt sóng gió này. Còn ta đã già rồi không thể giúp gì nhiều chỉ có thể tận sức mà làm, ngày mai ta sẽ cho người phân phát số đan dược gần nhất ta luyện thành hi vọng có thể giúp đỡ các vị được phần nào ..."
Nghe vậy mọi người ở đây nhao nhao chắp tay nói tạ ơn, lúc trước Thiên Hùng bang còn ở thời đỉnh cao bọn hắn cũng không thiếu tài nguyên có không ít cơ hội dùng qua đan dược, còn Thiên Hùng bang bây giờ ngay cả duy trì tài nguyên tu luyện bình thường còn khó nói chi tới đan dược. Lời của Trương Thần nói giống như ốc đảo đầy nước giữa sa mạc, khiến cho những kẻ đói khát như bọn hắn thấy được hi vọng thần sắc phấn chấn không ít, không còn bộ dáng lạnh nhạt như ban đầu. Một người lên tiếng nói bằng giọng cung kính
"Trương tiền bối yên tâm, đây là nhà của chúng ta sao có thể để cho kẻ khác làm loạn được !"
Khác với những người ở đây Tô An rất kích động khi nghe tới đan dược nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi Tống Hữu Đức
"Phó bang chủ, còn những thông tin khác đâu? "
Tống Hữu Đức nhìn về phía Tô An mặt ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong lòng thì âm thầm vui vẻ, câu hỏi hay lắm hỏi rất đúng lúc. Hắn đang suy nghĩ nên tìm cách gì để đám người này tự nguyện giúp hắn giải quyết tên thiếu niên đó thì Tô trưởng lão nhảy ra giúp mình một tay, giờ hắn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được. Sau khi biên soạn một chút câu từ Tống Hữu Đức thở dài nói
"Manh mối tại hiện trường chỉ có như vậy, dù tại đó vẫn còn nhân chứng nhưng hắn không chịu phối hợp mà còn khiêu khích chúng ta. Sau đó chúng ta giao thủ một phen, và ta may mắn thắng hiểm một chiêu nhưng ta sợ ép hắn vào đường cùng sẽ nổi điên gây ảnh hưởng tới người khác nên tạm tha cho hắn..."
Tống Hữu Đức nói được một nửa thì ngừng lại vì hơn nữa số người ở đây căn bản cũng không nghe hắn nói, ngoài mặt thì làm như chăm chú lắng nghe nhưng ánh mắt thi thoảng lại lơ đễnh liếc nhìn chỗ khác khiến hắn rất tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn
Còn Tô An và những người khác thì đã đoán ra ý đồ của Tống Hữu Đức từ sớm, nói tóm lại là hai người này đi gây chuyện nhưng đá trúng tấm sắt cay cú không chịu được nhưng cũng không thể làm gì đối phương, giờ về đây nói hươu nói vượn chẳng qua là không muốn thừa nhận sợ mất mặt mũi. Mục đích là muốn dùng sức mạnh của Thiên Hùng bang đi trả thù cá nhân, cách làm việc của hai người này từ khi lên nắm quyền luôn là vậy bọn họ cũng không xa lạ gì, bọn họ cũng không rảnh cùng Tống Hữu Đức diễn trò đợi lát nữa Tống Hữu Đức nói xong tùy tiện tìm lý do từ chối là được
Tống Hữu Đức thấy lời nói bình thường không có tác dụng xem ra chỉ có thể dùng lợi ích nói chuyện, hắn thở dài nói
"Người này vẫn là một tên thiếu niên, tuổi còn nhỏ nhưng đã luyện tới cảnh giới gần bằng ta. Từ trang phục rách rưới tới cách ứng xử ngang ngược của hắn ta không giống người có được sự dạy dỗ đàng hoàng, ngay cả chiêu thức cơ bản nhất cũng không học được toàn đánh bậy đánh bạ, chắc là chó ngáp phải ruồi may mắn nhặt được công pháp tu luyện ở đâu đó rồi tùy tiện tu luyện tới giờ
Giống như lợn c·hết ăn nhân sâm, tiều phu nhặt bảo kiếm cũng quá lãng phí, nếu công pháp này gặp đúng người đặt đúng chỗ tất nhiên sẽ phát huy được hiệu quả không tưởng chỉ tiếc là..."
Lần này Tống Hữu Đức thành công hấp dẫn lực chú ý của phần lớn người ở đây, hắn vẫn chưa nói xong nhưng những người khác đã tập trung nhìn về bên này chờ mong hắn nói tiếp. Tống Hữu Đức rất thích cảm giác này và đang hưởng thụ niềm vui ngắn ngủi nó mang lại nhưng lúc này Tô An lên tiếng làm gián đoạn niềm vui đó
"Phó bang chủ, xin ngài hãy chú ý lời nói và hành động của mình. Tuy chúng ta không phải danh môn chính phái gì nhưng Thiên Hùng bang xưa nay không làm những chuyện đầu trộm đuôi c·ướp như vậy, hơn nữa mong ngài nhớ lấy Thiên Hùng bang không phải là tài sản cá nhân của riêng ai mà là tập hợp ước mơ và hi vọng của rất nhiều người! Họ chiến đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn, hi vọng hai vị đừng dùng sinh mệnh của họ vào mục đích không chính đáng! "
Tống Hữu Đức cười nhạt nói
"Thời đại đã thay đổi rồi Tô trưởng lão, trong thời buổi loạn lạc như bây giờ tăng cường thực lực chính là đạo lý lớn nhất, ngươi có phải người vô tội hay không chúng ta không quan tâm, chỉ cần ngươi có thứ chúng ta muốn vậy nghĩa là ngươi có tội. Đạo lý gì đó cũng không thể đổi thành tài nguyên tu luyện, n·gười c·hết rồi nói nhiều đạo lý cũng vậy
Trạng thái hiện tại của Thiên Hùng bang chính là ví dụ thực tế nhất, chúng ta chưa từng đắc tội với Thanh Vân môn nhưng bọn hắn lại mượn cớ đi chiếm địa bàn của chúng ta, cả Kim Lân thương hội nữa, Tô trưởng lão cứ đi cùng bọn hắn nói đạo lý đi chúng ta không cản
Và chúng ta chưa bao giờ xem nhẹ sự hy sinh của các huynh đệ, chỉ là thời thế thay đổi nếu muốn sinh tồn chúng ta cũng phải làm ra thay đổi. Và sự hy sinh của các huynh đệ là không thể tránh khỏi, đó là chuyện bắt buộc dù không ai muốn
Quay lại câu chuyện trước đó bây giờ ta hỏi các vị, đứng trước cơ hội lần này tăng cường thực lực các vị sẽ lựa chọn thế nào? "
Tô An vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt hắn bởi vì kìm nén cơn giận mà trở nên đỏ bừng như người uống rượu, trên trán còn nổi mấy sợi gân xanh cao giọng quát
"Ngụy biện! Đây cũng không phải lần đầu ngươi làm như vậy, cách ngươi làm việc không khác gì lũ cường đạo ngoài kia chỉ là khoác thêm cái áo quân tử mà thôi. Ta không thể để mặc các ngươi hoành hành được, nếu không sớm muộn gì nơi này cũng sẽ biến thành hang ổ của lũ trộm c·ướp !"
Nghe Tô An mắng sắc mặt của Tống Hữu Đức và Tống Thiên Hùng đều trở nên khó coi, còn những người khác thì giả vờ như không nghe thấy ngồi im bất động hi vọng sẽ không bị liên lụy
Trong những người này có người ủng hộ Tô An, cũng có người ủng hộ Tống Thiên Hùng nhưng có một điểm chung là thực lực hoặc chức vụ không đủ cao nên không dám ra mặt, có người thì sao cũng được chỉ cần không ảnh hưởng lợi ích của bọn hắn thì bên nào thắng cũng không quan trọng
Sự im lặng kéo dài khiến cho bầu không khí trở nên khẩn trương và nặng nề đến ngạt thở, sau một vài phút lấy lại bình tĩnh Tô An ngồi xuống nói
"Tên nhân chứng này để cho ta điều tra nếu có mờ ám đích thân ta sẽ xử lý hắn, hai vị bang chủ cứ yên tâm chỉ huy các huynh đệ đi tìm h·ung t·hủ đi "
Lúc này Trương Thần ngồi một bên rất ít lên tiếng cũng mở miệng nói
"Ngày mai ta và Tô trưởng lão cùng nhau đi đi, nghe phó bang chủ nói khiến cho ta rất tò mò về người này "
Ban đầu Tống Hữu Đức còn muốn nói gì nhưng nghe Trương Thần cũng muốn đi thi lại thôi, Tống Thiên Hùng ngồi ở chủ vị gõ bàn nói
"Được rồi cứ quyết định vậy đi, ngày mai Tô trưởng lão và Trương tiền bối cùng nhau đi qua đó điều tra còn giờ chúng ta họp bàn chia tổ ngày mai hành động... "
...
Sau một giờ bàn bạc và quyết định kế hoạch mọi người tản ra quay về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại ba người Tống Thiên Hùng, Tống Hữu Đức và Trương Thần
Bây giờ xung quanh chỉ còn lại người thân cận hai huynh đệ cũng không giả vờ nữa, Tống Hữu Đức ngồi xuống vỗ bàn tức giận nói
"Tô An hắn nghĩ mình là ai chứ ?! Nếu không phải nể tình hắn là thuộc hạ của phụ thân ta đã sớm đuổi hắn ra khỏi bang rồi! Giờ hắn còn muốn dạy chúng ta cách làm việc nữa, đúng là không biết sống c·hết! "
Tống Thiên Hùng nhếch miệng cười nhạt nói
"Mặc kệ đi hắn cũng già rồi, kẻ nào không chạy theo kịp sẽ bị thời đại mới nhấn chìm, rất nhanh hắn sẽ phải hối hận "
Trương Thần ngồi một bên cũng nhẹ gật đầu nói
"Đúng vậy, đạo lý là để dạy người còn sức mạnh là để phục người, tùy theo thời đại mà thay đổi mới là người thông minh. Cách hai vị làm việc cũng không sai chỉ là do những người ở đây vẫn chưa nhận ra là thời đại đang thay đổi mà thôi, khi họ nhận thức được thì đã quá muộn, đợi đến lúc đó hai vị đã sớm có chỗ đứng vững chắc chỉ cần ngồi đó cũng có vô số người qùy lạy xin được che chở "
Hai huynh đệ họ Tống nghe Trương Thần nói chuyện rất hài lòng, không tự chủ được nở nụ cười nhưng rất nhanh thu liễm lại ra vẻ đoan chính. Tống Thiên Hùng giống như nghĩ ra điều gì đó hắn nói
"Nếu không ngày mai chúng ta chỉ phát đan dược cho những người trung thành với chúng ta, mấy người còn lại tùy tiện tìm lý do từ chối là được. Xem như cho bọn hắn một bài học nhỏ để bọn hắn ghi nhớ ai mới là bang chủ "
Trương Thần lắc đầu thở dài ra vẻ không hài lòng nói
"Không được, cái nên làm vẫn phải làm nếu không sẽ bị xem là ích kỷ, hẹp hòi. Làm không tốt sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh sau này, tốt nhất không nên đối với người mình hạ thủ mà phải chung tay đối phó ngoại địch "
Tống Thiên Hùng cảm thấy Trương tiền bối nói đúng là do hắn suy nghĩ bồng bột nhất thời, may có tiền bối ở bên cạnh chỉ điểm. Không đợi Tống Thiên Hùng trả lời Trương Thần nói tiếp