Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chính Là Muốn Làm Chúa Tể Thế Giới

Chương 23 : Bán Uế Linh




Chương 23 : Bán Uế Linh

Dứt lời, Thiên Vận cùng Đào Anh liền hành động, tay cầm hắc kiếm cùng cự kiếm lao thẳng về phía Bán Uế Linh cùng lão quỷ vật, phía sau, Tiểu Linh tay thủ ấn, liên tục thi triển trận pháp hỗ trợ hai người, lão quỷ vật mắt thấy đối phương lao thẳng về phía mình, cả cơ thể trở nên căng thẳng, gã biết nếu như bây giờ lao vào trận chiến, gã chẳng khác nào làm bị thịt cho người ta mặc sức ra quyền.

-“Quân vương, hai tên kia chính là đồ ăn mà ta đã chuẩn bị cho ngài, xin ngài hãy tận hưởng lấy đồ ăn….” Lão quỷ vật hướng về phía Bán Uế Linh, liền nói.

Dường như nghe hiểu được những gì lão quỷ vật, Bán Uế Linh nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Vận cùng Đào Anh, hai mắt không khỏi ngưng trọng, cả cơ thể liền toát ra luồng uế khí, những uế khí này không ngừng ăn mòn những thứ mà nó chạm vào. Bán Uế Linh cơ thể thoáng chốc liền biến mất, tốc độ cực kì nhanh, liền xuất hiện trước mặt hai người, vung trảo hướng về phía cả hai, chênh lệch thực lực quá nhiều, Đào Anh không kịp phản ứng trước đòn đánh từ kẻ thù, tay không kịp hành động, một trảo liền gần kề bên mặt. Thiên Vận hai đầu long mày chau lại, tay xoay chuyển đảo hắc kiếm, dùng tốc độ cực kì nhanh ngăn cản một trảo từ Bán Uế Linh.

“Keng” âm thanh v·a c·hạm giữa hắc kiếm và trảo v·a c·hạm vào nhau khiến cả hai liên tục lùi về phía sau, Đào Anh nắm bắt lấy thời cơ, cả người điều động linh khí, chân đạp đất, dùng tốc độ cực kì nhanh nhảy thẳng về phía Bán Uế Linh, tay siết chặt quyền, dồn hết lực lượng, vung quyền về phía gã. Đối mặt với một quyền từ Đào Anh, Bán Uế Linh không còn cách nào khác ngoài việc hứng trọn, cả người liền b·ị đ·ánh bay nện thẳng vào tường đá. Không dừng lại ở đó, Tiểu Linh tay bắt thủ ấn, liên tục từng vòng sáng trận pháp xuất hiện, những vòng sáng không ngừng phát động công kích nhắm thẳng vào vị trí của Bán Uế Linh.

-“Hạ được hắn chưa?” Tiểu Linh nhíu mày hỏi.

-“Chưa đâu, nếu chỉ đơn giản như vậy mà hạ được hắn thì thật khó tin.” Thiên Vận lắc đầu nói.

Dứt lời, từ trong đống phế tích, bóng đen dần dần xuất hiện, bóng đen này không ai khác chính là Bán Uế Linh, cả cơ thể nó dường như không chịu một chút thương tích nào sau hai đòn trực diện từ Đào Anh cùng Tiểu Linh. Bán Uế Linh gầm lên tiếng thét dài, cả cơ thể tuông ra Uế Khí không ngừng, nhìn thấy vật thể của mình không chút tổn hại sau đòn t·ấn c·ông, lão quỷ vật cười lớn nói.

-“Khẹc… Khẹc… Khẹc… Lũ chúng mày, nghĩ quá đơn giản, chỉ dựa vào hai ba chiêu mèo quào đó, lại nghĩ có….”

Chưa nói dứt câu, từ cơ thể Bán Uế Linh, một luồng khí đen hoá thành chiếc kim dài ghim thẳng vào cơ thể lão quỷ vật, chiếc kim ghim sâu vào cơ thể gã, từng sinh khí bên trong cơ thể lão quỷ vật không ngừng từ chiếc kim hút sạch, trong chốc lát, cả cơ thể gã trở nên ốm yếu, gầy gò, da bọc xương, thay vào đó, cơ thể Bán Uế Linh trở nên bành trướng, từng cuộn cơ bắp nổi lên cuồn cuộn lộ ra những sợi gân chạy dọc khắp cơ thể như muốn nổ tung bất kì lúc nào.

-“Quân vương, ngài… ngài đang… làm gì vậy… Đừng….” Lão quỷ vật hoảng sợ liền nói.



Rất nhanh sau đó, cơ thể gã liền chỉ còn bộ da khô, tất cả sinh khí, nội tạng lẫn những gì bên trong cơ thể, liền bị thứ đồ vật đáng kinh tởm kia hút sạch, Bán Uế Linh hướng mặt lên trên gầm dài, hai tay co lại, cả cơ thể tạo thành động tác cử tạ, như thể đang thị uy cho mọi người thấy sức mạnh của hắn.

-“Các ngươi… Đồ ngon…. Ta… Đói…” Bán Uế Linh hướng mặt về phía ba người con gái, nói giọng đầy ngập ngừng.

-“Nó… Nó nói được kìa…” Chứng kiến thấy thứ đồ vật không ra hình dáng mở miệng nói, Đào Anh không khỏi kh·iếp sợ.

-“Phiền phức rồi đây, dường như sau khi hấp thụ sinh khí của tên quỷ vật kia, hắn ta đã tự sinh linh trí, tiến gần hơn với việc trở thành Uế Linh, nếu như để hắn hấp thụ cả ba người chúng ta, việc hắn trở thành Uế Linh, không, thậm chí là Nguỵ Uế Quân cũng có khi. C·hết tiệt… Cảnh giới của hắn đã vượt rồi chị rồi, thậm chí chị còn không thể cảm nhận được một tia sinh khí từ hắn, cả cơ thể hắn bây giờ chỉ toàn là một khí đen.” Thiên Vận nhíu mày nói.

-“Ách… Bây giờ phải làm sao đây… Em không muốn trở thành đồ ăn cho cái tên này đâu…” Tiểu Linh cùng Đào Anh không hẹn mà nói.

-“Hết cách rồi, giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng cầm chân hắn, hi vọng chủ nhân sẽ đến kịp lúc để giải quyết nó, ngoài chủ nhân ra, chị nghĩ không có ai trong bí cảnh này có thể giải quyết được nó cả.” Thiên Vận tay cầm chặc hắc kiếm liền nói.

Khoé miệng Bán Uế Linh khẽ nhếch, nở nụ cười đầy man rợ, cả cơ thể gã biến mất tại chỗ liền xuất hiện tại ngay trước ba người Đào Anh, Tiểu Linh cùng Thiên Vận, tay co lại, ra quyền đánh về phía Thiên Vận. Thiên Vận không khỏi bất ngờ trước tốc độ từ Bán Uế Linh, không kịp điều động linh khí hộ thân, chỉ có thể đưa thân kiếm dùng làm vật đỡ trước đòn đánh từ gã.

Không có linh khí cùng Khí bảo vệ, Thiên Vận dễ dàng b·ị đ·ánh bay ngược về phía sau không chút trở ngại, cả cơ thể đập thẳng vào tường đá, những mảnh đá vụn theo chấn động không ngừng rơi thẳng vào vị trí cô, che lắp đi tầm nhìn của mọi người. Không dừng lại ở đó, Bán Uế Linh khẽ xoay người 180 độ thay đổi cơ thể, chân co lại, hướng về phía Đào Anh ra chân, tận dụng chuyển động từ cơ thể, Bán Uế Linh một vòng rồi lại một vòng, tay siết chặt quyền, đánh về phía Tiểu Linh.

Về phần Tiểu Linh cùng Đào Anh, cả hai thực lực ngay từ đầu đã có sự chênh lệch với gã, nay sự chênh lệch đó lại càng được gia tăng, chính vì lẽ đó, dưới một đấm cùng một chân từ gã, cả hai liền chỉ có thể chịu trận, như diều đứt dây, bay ngược về sau, cơ thể nện vào vách đá. Nhìn thấy đối phương chỉ mới ba chiêu nửa thức liền b·ị đ·ánh bay, Bán Uế Linh ngửa mặt lên thương khung, hét dài, hai tay cùng chân co lại, nhún nhảy liên tục như thể cười nhạo ba người.

Từ trong đống khói bụi, một bóng đen lao thẳng về phía hắn vung nhát chém, như thể biết được hành động từ đối phương, Bán Uế Linh đưa hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, tay còn lại dùng tốc độ cực kì nhanh, độ khoảng không đến một giây, gã liên tục ra quyền, đấm thẳng vào cơ thể Thiên Vận. Một quyền rồi lại một quyền, linh khí phòng hộ liền phá vỡ, cảm nhận được sự nguy hiểm, Thiên Vận miệng đọc chân ngôn, cơn mưa kiếm từ trên liên tục ghim thẳng cơ thể Bán Uế Linh, Bán Uế Linh ngửa mặt về phía trận mưa kiếm, gầm tiếng kéo dài, những thanh hắc kiếm liền bị phá vỡ và biến mất.



-“Cái gì…” Nhìn thấy công pháp của mình dễ dàng bị phá huỷ, Thiên Vận không khỏi bất ngờ.

Nhìn thấy được biểu cảm từ đối phương, Bán Uế Linh cười lạnh, hai ngón tay dùng sức, thanh hắc kiếm liền bị bẻ gãy, những mảnh vỡ từ hắc kiếm liền biến mất vào không trung, không dừng lại ở đó, hắn liền đưa tay chụp lấy cổ Thiên Vận như túm lấy cổ một con gà, nhấc cao cơ thể nhỏ bé của cô lên. Từ trong cơ thể Bán Uế Linh, luồng hắc khí liền hoá thành chiếc đuôi dài, trên chiếc đuôi chính là mũi kim đã hút lấy sinh khí từ lão quỷ vật.

Ấy vậy, lần này tên Bán Uế Linh lại không ghim chiếc kim vào cơ thể Thiên Vận, ngay tại phần đầu mũi kim gắn vào phần đuôi liền biến đổi, không còn là chiếc kim dài, thay vào đó liền mở to, như ống hút nước nhà vệ sinh, cái ống ấy chụp thẳng vào Thiên Vận hút cô vào bên trong. Cơ thể cô như thể hoá thành nguồn chảy dinh dưỡng, cứ thế mà liền đưa thẳng vào bên trong cơ thể Bán Uế Linh, về phần hắn, hấp thụ được món ăn đầy chất dinh dưỡng, Bán Uế Linh hai mắt mở to, hét dài phát ra âm thanh kì quái như thể bày tỏ sự sung sướng.

Trong chốc lát, cả cơ thể Bán Uế Linh liền biến đổi, những chiếc gai nhọn trên cơ thể dần được thu gọn vào bên trong, cơ thể cũng không còn phình trước sau lần hút hết sinh khí từ lão quỷ vật mà nhỏ lại, hai mắt trở nên đục ngầu, lớp da liền hoá thành một màu hồng nhạt, trên đầu chiếc xúc tu nhỏ bé liên tục ngoe ngoảy. Bán Uế Linh hai mắt đảo xung quanh căn phòng, nhìn cơ thể mình, miệng cười tận mang tai, xoay người, đưa tay về phía vị trí hai người Đào Anh cùng Tiểu Linh, từ lòng bàn tay, một đóm sáng màu hồng xuất hiện, bắn thẳng về phía hai cô gái.

-“Ầm”.

Đóm sáng bay được một đoạn liền p·hát n·ổ, v·ụ n·ổ chấn động cực mạnh, khiến cả hang động lung lây không ngừng, từng tảng đá vụn liên tục đổ xuống, vết nứt cũng vì thế liền kéo dài không ngừng.

-“Chuyện gì xảy ra, có chuyện gì thế?” Một học viên nam cảm nhận thấy chấn động mạnh, mặt hoảng sợ liền nói.

-“Không biết, tự nhiên xuất hiện âm thanh p·hát n·ổ ở đâu đó, rồi cả hang động lung lây….”

-“Có khi nào… Hang động này sẽ sập không?” Một nữ học viên cảm thấy lo sợ liền nói.

-“Khả năng này không lớn, bởi vì hang động này chính là bí cảnh, nếu hang động này sập, đồng nghĩa với việc bí cảnh này cũng sẽ bị phá huỷ, để làm được chuyện đó, trừ khi có một lực lượng nào đó cực mạnh phá huỷ nó từ bên trong, hoặc là một tên điên nào đó g·iết hết những trận pháp sư bên ngoài thì may ra…” Một tên học viên nam lắc đầu nói.



-----------------

Tại một khu vực nào đó, hai bóng người luân chuyển linh khí liên tục, chân đạp đất, phóng nhảy như vân, biến mất không ngừng, cả hai trên mặt đổ mồ hôi không dứt, cả cơ thể cũng vì thế ướt đẫm. Khác với những người khác, trước khi cảm nhận được sự rung chuyển từ hang động, cả hai chợt phát hiện gì đó, sắc mặt trở nên tái biến, ngừng di chuyển, đưa mắt nhìn thẳng về phía sâu màn đêm.

-“Vừa rồi… Là gì thế?” Một người trong số đó liền nói.

-“Không rõ, đột nhiên loé lên khí tức khủng bố rồi biến mất, sau đó một lực lượng to lớn được bắn ra, rồi t·iếng n·ổ.” Người còn lại lắc đầu đáp.

-“Khí tức vừa rồi… Đáng sợ thật…. Thật không nghĩ đến, nơi này lại tồn tại thứ như thế…”

-“Cũng miệng từ ngươi mà ra, giờ thì hay rồi, có chuyện rồi, có khi đám người kia cùng Mạc Ly gặp phải thứ đó rồi không chừng.”

Hai người này không ai khác chính là Tần Minh cùng Lôi Vô Đạo, sau khi được Phương Thy Thy thi triển trận pháp hỗ trợ, cả hai người liền dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo đám người áo đen, nhằm muốn giải cứu Mạc Ly.

-“Tiếp tục đi hay dừng?” Tần Minh xoay người hỏi.

-“Tiếp tục, đã đi đến nước này rồi, dừng lại không được, tăng tốc, tôi cảm giác thứ đó đang nằm ngay tại phía trước chúng ta, có thể băng qua con đường này, liền sẽ đụng nó.” Lôi Vô Đạo quả quyết nói.

-“Đùa… Ta chưa muốn c·hết đâu… Ngươi cũng thấy rồi đó… Khí tức vừa rồi… Nó rất khủng bố, chưa kể ta cảm giác được khí tức đó có phần khiến ta cảm thấy khó chịu, buồn nôn các thứ.” Tần Minh sắc mặt hoảng sợ liền nói.

-“Ừm… Quả thật khí tức đó khiến người khác cảm thấy khó chịu, chán ghét, thậm chí là có chút buồn nôn cùng nguy hiểm, thế nhưng chúng ta cũng không thể nào dừng lại ở đây được, nếu không tiếp tục, Mạc Ly sẽ như thế nào? chúng ta bàn giao với Mạc gia ra sao? Ngươi nghĩ ta không muốn dừng lại à?” Lôi Vô Đạo liếc nhìn đáp.

-“Ta thấy chúng ta nên đợi chi viện tới thì hơn, bằng vào thực lực hai người chúng ta, muốn xông vào chỗ đó, một chỗ mà thậm chí chúng ta còn không biết nó là gì, có thứ gì đang đợi chúng ta ở đó, thì không khác gì đưa cổ cho người ta chém. Về phần Mạc Ly bị đám người áo đen đó b·ắt c·óc, nếu đụng phải cái thứ kia, nói không chừng cô ta đã trốn được từ tay bọn hắn… Ngươi nghĩ mà xem, đám người kia không thể nào vừa chiến đấu lại vừa bảo vệ được cô ta, nhất là tên trận pháp sư đó, hắn sẽ phải luôn điều động linh khí để duy trì trận pháp phong ấn Mạc Ly, chỉ trừ khi hắn giải phong ấn đó, bằng không hắn sẽ khó có thể sử dụng trận pháp một cách hoàn hảo nhất.” Tần Minh trầm ngâm suy nghĩ, liền đưa ra nhận định của mình.

-“Ngươi nói cũng có lý, thế nhưng đợi chi viện đến thì đến bao giờ, từ chỗ xuất phát, đến chỗ này, đại khái dùng tốc độ nhanh nhất cũng mất 1-2 ngày, khi đó đã quá muộn rồi.” Lôi Vô Đạo lắc đầu nói.