Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 74




Edit: Đào Sindy

Nghe được đại danh Nghiêm nhị công tử, Ban Họa trong chốc lát mới phản ứng được.

" Không phải hắn bệnh không rời giường được à, chạy đến cửa nhà chúng ta đứng làm gì?" Ban Hằng tức giận đến nhảy dựng lên: "Bất kể hắn là công tử tướng phủ, bảo hộ vệ đuổi người đi đi!" Người này có bệnh, biết rõ tỷ hắn đã đính hôn cùng Dung Hà rồi, còn chạy đến tìm tỷ hắn làm gì?

Lời này truyền ra ngoài, xem như Dung Hà không thèm để ý, người khác cũng sẽ nói không dễ nghe.

"Gọi người đi báo cho Nghiêm Tướng phủ, kẻo đến khi đụng chạm, lại trách bậc thang phủ Quốc Công chúng ta chưa xây xong, cản chân vị quý công tử này rồi. " Ban Hằng đối với hành vi này của Nghiêm Chân bất mãn vô cùng, nếu không phải bình thường Nghiêm Chân không ra khỏi cửa, hắn sớm đã trùm bao tải cho một trận rồi.

"Nghiêm gia dạy hài tử thế nào, một chút quy củ cũng không biết!" Cuối cùng, Ban Hằng không quên mắng một câu này.

Ban Họa không hiểu cảm thấy lời này có chút quen tai.

"Tỷ, loại người này tỷ đừng để ý hắn, càng để ý đến hắn, hắn sẽ càng bạo hơn. " Cơn giận Ban Hằng còn sót lại chưa tiêu, quay đầu nói với Ban Họa: " Nói gì mà tình sâu như biển, trên thực tế hắn đọc nhiều sách, yêu nó tình sâu như biển, tỷ không nên thấy hắn đáng thương, liền mềm lòng."

Ban Họa từ đầu tới đuôi ngay cả một câu còn chưa kịp nói, kết quả lời gì Ban Hằng nói cũng được kha khá rồi.

"Được được, ta không gặp hắn, đệ tức với hắn gì chứ?" Ban Họa vỗ đầu Ban Hằng, giống như chủ nhân trấn an chó cưng, Ban Hằng một bên nháo không cho sờ đầu, một bên sợ Như Ý vào nhìn thấy.

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?" Ban Hằng có thể đánh người, trùm bao tải, dẫn theo gã sai vặt tìm người ta gây phiền phức, nhưng không hiểu nhất là động não, mặc dù hắn cảm thấy Ban Họa không thông minh hơn hắn chỗ nào, nhưng đầu óc vẫn tốt hơn chút.

" Không phải đệ mới vừa nói sao, phái người đi Nghiêm Tướng phủ, để bọn họ dẫn người về " Ban Họa đứng người lên, tóc thật dài rối tung sau lưng: "Ta có hiếu kì, đã định thân nhân, làm sao có thể đi gặp nam nhân khác chứ."

Ban Hằng: "Thế nhưng sáng nay tỷ mới ra ngoài mua đồ chơi làm bằng đường về, lấy cớ này có phải quá gượng ép không."

"Vậy đệ cảm thấy dùng một cái cớ gượng ép tốt, hay nói thẳng, ta lười găp hắn thì tốt?" Ban Họa hỏi lại.

"Lấy gượng ép đi, tốt xấu còn có cái cớ. " Ban Hằng sờ mũi, quay người vội vàng đi khỏi viện, đi tìm phụ mẫu.

Nhưng điều Ban Họa và Ban Hằng có thể nghĩ tới, Âm thị đã nghĩ đến từ sớm, thấy nhi tử vào, bà mở miệng nói: "Đừng hốt hoảng, ta biết con muốn nói gì, ta đã phái người đi Nghiêm Tướng phủ rồi."

Ban Hằng đặt mông ngồi xuống, có chút mất hứng nói: " Nghiêm Chân này thật không thức thời rồi, có ý đồ muốn những người khác trong Kinh Thành tìm thú vui đây mà."

"Người trẻ tuổi đọc mấy bài thơ tình ý cảnh duyên dáng, thì thấy tình yêu là thứ xinh đẹp nhất thế gian, thứ khác hết thảy là tục vật. Chỉ có thể dốc hết tâm huyết vào tình yêu, sinh sinh tử tử, mới thể hiện thâm tình của hắn vào tình yêu đẹp." Giọng điệu Âm thị có chút nhàn nhạt: "Nhưng mà thế gian nào có nhiều tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy, nhiều hơn là tương cứu trong lúc hoạn nạn, dắt tay đến già. Nghiêm gia Nhị Lang, là đọc sách đến choáng váng, người nhà họ Nghiêm không dạy tốt hắn."

Bà dám khẳng định, Nghiêm Huy tuyệt đối không biết Nghiêm Chân đang làm gì. Bây giờ Nghiêm gia vừa phục lên, căn cơ còn chưa ổn, Nghiêm Huy sợ nhất là lại xảy ra chuyện, làm sao có thể dung túng nhi tử trở về. Kết quả chỉ có một, đó là Nghiêm Chân lén chạy ra cửa.

Một người đã có được quyền lợi, mất đi rồi lại lấy được, tất nhiên sẽ cẩn thận hơn, trân quý hơn, sao lại càn rỡ đến quên hết tất cả?

Nghiêm Chân nghỉ ngơi trong nhà thật lâu, một lần không nhịn được, cho đến khi đại ca tát một cái đánh thức hắn, hắn mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại. Những ngày này hắn vẫn luôn tĩnh dưỡng trong nhà, mặc dù ngày ngày nhớ nhung Phúc Nhạc Quận Chúa, lại ngại người nhà quan tâm, không nói những tưởng niệm ra miệng.

Lúc đầu hắn nghĩ đến, phụ thân đã được bệ hạ tín nhiệm, hắn cũng chuẩn bị lên trên triều đình nhậm chức, đến lúc đó dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, để Quận Chúa nhìn thấy năng lực và thực tình của hắn, để cho nàng bằng lòng gả cho.

Dựa vào tưởng niệm này, hắn từ  giường làm lên, mỗi ngày kiên trì rèn luyện thân thể, hiện nay tinh thần đã khôi phục hơn phân nửa, thậm chí so với lúc gặp Phúc Nhạc Quận Chúa lần đầu, còn muốn rắn chắc hơn. Thế nhưng hắn tưởng tượng hoàn mỹ đến đâu, lại không nghĩ tới, trong mấy tháng hắn khôi phục, Ban Họa đã đính hôn cùng người khác.

Ngẫu nhiên từ miệng người ta biết được tin tức này, cả người hắn giống như bị đả kích, hoảng hốt đi ra ngoài, bất tri bất giác đi tới ngoài cửa lớn Ban gia. Hắn không dám lên tiến đến gõ cửa, hắn thậm chí không có dũng khí hỏi Ban Họa một tiếng, nàng thật sự muốn gả cho Dung Bá gia sao?

Hắn biết trong xương mình hèn yếu.

"Nhị đệ. " Lúc Nghiêm Trà chạy tới, thấy đệ đệ còn ngây ngốc đứng ở cửa Ban gia, trong lòng lại vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nhớ tới thân thể hắn, liền đè ép tức giận vào đáy lòng nói: " Sắc trời không còn sớm, chúng ta phải trở về."

Ngay lúc hắn ta nghĩ nhị đệ sẽ từ chối, không nghĩ tới nhị đệ vậy mà lại ngoan ngoãn gật đầu, tức giận trong đáy lòng của hắn ta lập tức đánh tan một nửa.

"Đại ca, ta không muốn cưỡi ngựa, chúng ta đi bộ về. " Nghiêm Chân quay đầu mắt nhìn cửa lớn Ban gia đóng chặt, quay đầu đi về Nghiêm Tướng phủ.

Nghiêm Trà cứ thế chỉ chốc lát, đi theo.

"Đại ca. " Thần sắc Nghiêm Chân có chút mờ mịt nhìn Nghiêm Trà: "Khi nào thì Phúc Nhạc Quận Chúa... định thân cùng Thành An Bá?"

"Ta cũng không rõ lắm, nghe nói là sau khi Trưởng Công Chúa gặp chuyện, đã định cho hai người." Giác quan Nghiêm Trà đối với Ban gia hết sức phức tạp, hổ thẹn có oán, cho nên ngược lại không thích chú ý đến tin tức Ban gia. Hắn ta có thể biết, cũng đều nghe được những tin đồn từ bên ngoài.

"Lúc Trưởng Công Chúa bị đâm. " Nghiêm Chân kinh ngạc suy nghĩ thật lâu: "Thành An Bá ngưỡng mộ nàng trong lòng sao?"

Thành An Bá là một người văn nhã, Phúc Nhạc Quận Chúa hình như không thích thư hoạ, hắn lo lắng hai người ở cùng một chỗ sẽ không hòa thuận, Quận Chúa lại bị vắng vẻ.

"Cái này..." Nghiêm Trà thở dài, thấy bộ dáng ngu dại này của nhị đệ, nói không ra lời.

Bởi vì chi ngôn trước khi Trưởng Công Chúa chết, mới không thể không đồng ý lấy nữ tử về nhà, Thành An Bá sẽ thích sao? Bây giờ người nào không biết, Dung Hà tuổi còn trẻ đã trở thành Lại bộ Thượng thư, một là bởi vì Hoàng Thượng tín nhiệm y, hai là bởi vì Hoàng Thượng có lòng đền bù tổn thất cho y.

Có người nào có thể khiến Hoàng Thượng làm chuyện bồi thường? Tất nhiên chỉ có Ban gia.

Trưởng Công Chúa bỏ mạng lại bảo vệ bệ hạ an toàn, bệ hạ đương nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng lão nhân gia bà trước khi chết, như vậy cũng chỉ có thể uất ức cho Thành An Bá rồi. Nhưng những lời này hắn ta không thể nói cho đệ đệ, liền gật đầu nói: " Tương truyền Thành An Bá hay cùng Phúc Nhạc Quận Chúa ra ngoài du ngoạn, cử chỉ hai người thân mật, chắc hẳn hắn thích."

"Thích thì tốt, thích thì tốt." Nghiêm Chân miễn cưỡng cười: "Đại ca, lần trước ngươi nói Hộ bộ có chỗ trống, ta nghĩ đi thử xem."

Nghiêm Trà thấy nhị đệ nghĩ thông suốt, lộ ra một nụ cười vui mừng: "Được, trở về ta sắp xếp người."

"Tiểu Nghiêm đại nhân, Nghiêm nhị công tử."

Có một số người, lúc ngươi không muốn hắn xuất hiện, thì hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi. Đối với Nghiêm Trà mà nói, Dung Hà là người hiện tại hắn ta không muốn gặp. Lúc trước nếu không phải Dung Hà bỏ đá xuống giếng, thanh danh Nghiêm gia bọn họ cũng sẽ không rớt xuống ngàn trượng.

"Dung Bá gia. " Nghiêm Trà ngồi trên lưng ngựa ôm quyền với Dung Hà: "Tại hạ chúc mừng Dung Bá gia lên chức."

"Tiểu Nghiêm đại nhân khách sáo rồi, toàn bộ nhờ Hoàng Thượng hậu ái, tại hạ mới có thể có vinh hạnh đặc biệt này." Ánh mắt Dung Hà rơi xuống trên người Nghiêm Chân.

"Nghiêm nhị công tử mấy ngày không thấy, hình như so với lần gặp trước, tinh thần tốt hơn nhiều. " Dung Hà cười như không cười nói: "Xem ra tĩnh dưỡng không tệ."

Nghiêm Chân giơ vai lên, khiến mình càng tăng thêm khí thế. Hắn thở dài nói với Dung Hà: " Đa tạ Dung Bá gia quan tâm, tại hạ rất tốt."

Hắn chợt nhớ tới, lần trước nhìn thấy Dung Hà, hình như là trong biệt trang Thạch gia. Khi đó hắn có lòng cầu hôn Phúc Nhạc Quận Chúa, lúc hắn muốn bộc bạch tâm ý với Phúc Nhạc Quận Chúa, Dung Bá gia mặc trang phục lộng lẫy đột nhiên xuất hiện. Dung Hà xuất hiện, khiến nam nhân khác trong biệt trang ảm đạm không ánh sáng, thậm chí bao gồm hắn.

Nhìn nam nhân đang này mỉm cười, Nghiêm Chân lại một lần nữa ý thức được, hắn ta kém nam nhân này.

Dù là dung mạo, hay cả khí thế.

Đối với một nam nhân mà nói, là đả kích lớn nhất, nữ tử ngưỡng mộ trong lòng muốn gả cho người khác, mà người này chỗ nào cũng xuất sắc hơn hắn.

"Nhị công tử không sao thì tốt." Dung Hà khẽ cười một tiếng, trong giọng nói của y không mang theo chút ác ý nào, nhưng Nghiêm Chân lại cảm thụ được, nam nhân này xem thường hắn, hoặc là nói, y ở đây miệt thị hắn.

Sắc mặt Nghiêm Chân có chút lạnh, không nói gì.

Cứ như Dung Hà không nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi, tay trắng óng ánh như ngọc nắm lấy roi ngựa, cười nói: "Nghe nói gần đây Nghiêm Tướng gia có hứng thú với chỗ trống ở Hộ bộ?"

Nghiêm Trà nghe vậy, biểu lộ trên mặt lập tức cẩn thận: "Thành An Bá có ý gì?" Hắn ta không dám xem nhẹ Dung Hà, người này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại nổi danh bên ngoài, bây giờ trong triều thế lực không nhỏ, cộng thêm bởi vì y đính hôn cùng Phúc Nhạc Quận Chúa, khiến một số nhàn tản huân quý có quan hệ tốt với Ban gia cũng có ý giúp y, người dạng này thật không thể đắc tội, thậm chí nói tuỳ tiện đắc tội không nổi.

"Tiểu Nghiêm đại nhân suy nghĩ nhiều, Dung mỗ chỉ hỏi một câu mà thôi. " Dung Hà ngồi thẳng người, roi ngựa cũng từ tay phải đổi sang tay trái: "Nếu thân thể Nhị công tử khỏi hẳn, đến Hộ bộ bổ sung chỗ trống, cũng là thích hợp."

Nghiêm Trà miễn cưỡng cười, không nói gì.

Dung Hà thấy bộ dáng hai huynh đệ này, nụ cười trên mặt càng thêm khiêm tốn: "Hai quý nhân bận chuyện, ta không tiện làm phiền. Tại hạ còn có chuyện quan trọng phải đi bái phỏng Tĩnh Đình Công, cáo từ trước."

Sắc mặt Nghiêm Chân ảm đạm.

Nghiêm Trà cắn răng chắp tay nói với Dung Hà: "Bá gia đi thong thả."

"Cáo từ!" Dung Hà vỗ ngựa, con ngựa chậm rãi đi qua bên cạnh hai người, còn nhàn nhã lắc đuôi ngựa.

Nghiêm Trà nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Hà rời đi, sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng nhịn xuống một hơi này, hắn ta quay đầu nói với Nghiêm Chân: "Nhị đệ, chúng ta đi."

Nghiêm Chân ngẩn người, chậm rãi đi theo sau lưng Nghiêm Trà.

Không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, bộ dáng Dung Hà hiện tại đã khác xưa rồi. Nhưng đến tột cùng khác chỗ nào, hắn lại không nghĩ ra.

Có lẽ là nội tâm của hắn, ghen ghét người này đi.

"Bá gia, chúng ta thật đi Quốc Công Phủ à?" Đỗ Cửu hỏi.

Dung Hà nhàn nhạt nói: " Ta quên mang bái thiếp đi, nên khỏi đến đó."

Đỗ Cửu: Người vui vẻ là được.

Dung Hà đang muốn quay đầu trở về, liền thấy phía trước có một đỉnh kiệu nhỏ làm bằng lụa mỏng đi đến bên này. Kiệu lụa nhỏ mỏng manh, có thể thấy được cả tư thế uyển chuyển của  nữ nhân ngồi bên trong.

Không bao lâu, đỉnh kiệu nhỏ này dừng trước mặt y.