Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 124-2: Thiếu




*

Editor: Đào Sindy

"Chủ công!" Những hán tử kia đỏ vành mắt: "Chúng ta thề chiến đấu sống chết vì bách tính, chiến đấu sống chết vì chủ công!"

Tiếng hô rung trời, một đám hán tử nhiệt huyết kiên trì.

Quân triều đình kinh ngạc nhìn những người này, không biết có phải do tiếng hô dọa sợ, hay hành vi của mình mà bao la mịt mờ.

Quân doanh rất lớn, tổng cộng phân thành mấy doanh khu lớn, Dung Hà và Ban Họa đi theo thứ tự một lượt, Ban Họa cảm thấy mình đói đến ngực dán vào lưng. Nàng cưỡi trên lưng ngựa: "Chàng để ta mê hoặc tầm nhìn của Trường Thanh vương là vì chuẩn bị đột kích từ phía sau ư?"

"Người hiểu ta chỉ có Họa Họa." Dung Hà gật đầu nói: " Trường Thanh vương là một người cực kỳ tự phụ, cũng là một người cực kì đa nghi."

"Cũng là một kẻ tự cho là hiểu chàng đấy?" Ban Họa nói bổ sung: " Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ chim sáo trong phủ Trường Thanh vương bị bẻ gãy cổ thế nào, chàng nghỉ xem là ai dạy nó nói câu đó?"

"Là ai dạy không còn quan trọng. " Dung Hà nhìn rất thấu đáo: "Quan trọng là..., Trường Thanh vương cố ý để các nàng nhìn thấy chuyện này."

Càng nhiều người nhìn thấy, hắn ta càng tỏ ra vô tội, nhất là Ban Họa và Ban Hằng, tỷ đệ trung thành với Vân Khánh Đế.

Ban Họa chợt nhớ tới, lúc ấy bên ngoài quả thật có một số tin đồn liên quan tới Trường Thanh vương, Trường Thanh vương làm như thế, có lẽ lấy lui làm tiến, để Vân Khánh Đế tin tưởng, có rất nhiều người nhằm vào hắn ta, hắn ta là người vô tội bị hại.

Khi cảm thấy một người khả nghi thì sẽ thấy hắn ta có chỗ đáng nghi ngờ. Ban Họa lại nghĩ tới cuộc đi săn mùa thu năm trước, nàng và Tưởng Lạc ở khu vực săn bắn xảy ra tranh chấp, cuối cùng Trường Thanh vương trách cứ Tưởng Lạc hai câu, lúc ấy Tưởng Lạc không phản bác, bấy giờ nàng chỉ cho là Tưởng Lạc thu lại một chút trước mặt trưởng bối, bây giờ lại cảm thấy đây không phải là tôn kính với trưởng bối, mà vì Trường Thanh vương là người ủng hộ sau lưng hắn ta. d$đ?l<q*đ

Trường Thanh vương lựa chọn ủng hộ sau lưng Tưởng Lạc, chỉ sợ cũng không phải vì nhìn trúng Tưởng Lạc, mà là đầu óc Tưởng Lạc không linh hoạt dễ lừa gạt, Trường Thanh vương dã tâm bừng bừng.

"Thật không nghĩ tới, vậy mà Trường Thanh vương là người như vậy. " Quan hệ giữa Ban Họa và Trường Thanh vương mặc dù không nhiều, nhưng ngay từ đầu ấn tượng của nàng với Trường Thanh vương không tệ: "Xem ra ánh mắt ta không tốt, nhìn người không rõ."

"Ai nói ánh mắt nàng không tốt, nàng gặp được ta, chứng tỏ ánh mắt nàng tốt cỡ nào?" Dung Hà nghiêm túc nói: "Câu nói đó ta không đồng ý."

"Bây giờ mà còn không quên khen mình, thật sự là không biết xấu hổ. " Ban Họa lườm y một cái, đánh mông ngựa, để ngựa chạy càng nhanh. Dung Hà đuổi theo sát, cuối cùng đuổi kịp trước phủ đệ tạm thời.

Hiện tại đã qua buổi trưa, hộ vệ bê đồ ăn cho hai người lên, Ban Họa bưng chén lên ăn, không chọn chọn lựa lựa.

"Họa Họa, để nàng chịu khổ rồi."

Một phút sau, Dung Hà nhìn thấy chén của Ban Họa trống rỗng, trong lòng càng khó chịu.

"Biết ta vất vả thì sau này tốt với ta hơn. " Ban Họa bưng trà lạnh lên súc miệng, lau khô miệng nói: " Chúng ta chuẩn bị khi nào nhổ trại?"

Hiện tại huyện Thanh Tùng bị bọn họ khống chế, trừ khi bọn họ muốn cho Trường Thanh vương biết tin, thì tin khác không thể truyền ra. Có lẽ lúc này Trường Thanh vương còn ở bờ sông Vĩnh Châu đánh tiêu hao, hoàn toàn không biết Dung Hà đã dẫn theo một phần lớn tướng sĩ tới huyện Thanh Tùng.

"Ngày mai thời tiết tốt, hợp xuất hành." Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa: "Nhưng mà hiện tại ta có chuyện quan trọng hơn nói cho nàng biết."

"Nói." Ban Họa để nón sắt sang một bên, áo giáp nặng nề trên người cũng cởi ra, cổ tóc được lấy ra, một đầu tóc đen rối tung bung ra, cả người nàng tựa như con mèo lười biếng, không có xương ghé vào giường.

Ánh mắt Dung Hà nhịn không được trượt trên người nàng, nhưng nghỉ đến mình định nói gì, lại nghiêm túc lên: "Ta hi vọng sau này nàng sẽ không dấn thân vào nguy hiểm, ta rất lo lắng."

"Hử?" Ban Họa mở to mắt: "Ý chàng là chuyện ngày hôm qua?"

Dung Hà đi đến bên người nàng, ngồi cạnh nàng, lời nói thành khẩn: "Không có kế hoạch nào là không kẻ hở, nếu như trong đó có một khâu nào xảy ra vấn đề, hậu quả ta không dám nghĩ đến."

"Chàng nói đi đâu thế, mấy tướng lĩnh quân triều đình đều từng là bộ hạ cũ Ban gia, coi như ta bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng sẽ không làm khó ta. " Ban



Truyện convert hay : Trinh Quán Khờ Tế