Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà

Chương 2




Sau khi tự nhiên được cho không một túi bạc, Dương Khả Lạc bỏ qua cơn đói, hớn ha hớn hở chạy đi. Một tên hắc y nhìn theo hướng Dương Khả Lạc chạy khuất, hắn thắc mắc hỏi.

- Chủ thượng, tại sao ngài không giết gã ăn mày kia?

Gã nam nhân được gọi là “ chủ thượng “ kia khoác cái áo lên người, miệng nói.

- Ta không giết nữ nhân.

Tên hắc y há hốc mồm kinh ngạc, gã ăn mày rách rưới nhìn không ra hình dạng lại là nữ nhân ư?

Dương Khả Lạc chạy một mạch tới Dương Thành, vừa vào thành, nàng đã lao ngay tới tiệm bánh bao dọa lão bản giật mình hoảng sợ, sau khi hồi hồn. Lão bản nhìn thấy người tới là một gã ăn mày, lão xoa xoa thái dương. Lấy trong lồng hấp một chiếc bánh bao to đưa cho Dương Khả Lạc, nói.

- Thôi, cho ngươi đấy, qua bên kia ngồi đi, đừng cản trở ta làm ăn.

Thấy lão bản tưởng mình không có tiền, Dương Khả Lạc vội lấy túi tiền ra rồi hỏi lại.

- Tôi mua bánh bao mà, một cái bao nhiêu tiền?

Lão bản ngạc nhiên, thấy tiền trong tay nàng thì liền tươi cười.

- Một cái bốn văn, cái này có nhân, bốn văn, không nhân hai văn. Ngươi lấy mấy cái?

- lấy cho ta ba cái có nhân, hai cái không nhân và một bát canh.

- Được, có ngay.

Ngồi gặm nhắm bánh bao, Dương Khả Lạc hỏi chủ quán.

- Ông chủ, gần đây có chỗ nào bán y phục không?

- Có, đi tới trước rồi quẹo trái sẽ có một tiệm bán y phục, nhưng ta khuyên ngươi nên quẹo phải. Bên phải sẽ không đuổi ngươi ra ngoài.

Dương Khả Lạc đứng trên đoạn đường mà ông chủ bánh bao vừa chỉ. Nàng thấy ở hai phía đối diện đều có tiệm bán quần áo, một cái trong có vẻ sang trọng, một cái bình dị, sạch sẽ. Nàng nhìn hết hai tiệm rồi lại nhìn quần áo trên người mình. Rách nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng gì. Nên Dương Khả Lạc quyết định quẹo phải.

Tới trước cửa tiệm bên phải, nàng hít một hơi rồi lấy dũng khi bước vào.

- Chủ quán, ta muốn mua y phục.

Chủ quán là một phụ nhân ngoài ba mươi, da dẻ được chăm sóc nên còn khá trẻ nhìn cứ như hai mươi, tuy nhiên lại không lọt qua mắt Dương Khả Lạc. Khả năng nhìn người của nàng trước giờ không hề sai, hoặc nói đúng hơn là một khả năng tiềm ẩn được di truyền từ cha mẹ nàng.

Chủ quán nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn lại, thấy người đến là một tên ăn mày bẩn thỉu nhưng giọng nói lại lảnh lót như nữ nhân, tuy có hơi bài xích thân phận của người này nhưng theo phép tắc, nàng vẫn dịu dàng hỏi.

- Cô nương muốn mua y phục gì?

Dương Khả Lạc giật mình, phụ nhân này chỉ nhìn nàng mà có thể biết nàng là nữ. Nhưng ngẫm lại thì, có thể nàng ta nhận ra là do giọng nói của mình.

- Chỗ ngươi có những y phục gì?

- Chỗ ta có hai loại quần áo, một là loại dành cho dân thường, một loại là dành cho những người có tiền, ngươi mua loại nào?

- Lấy cho ta loại dân thường. Ta có thể xem thử không?

- Được, bên này.

Sau khi xem xét, Dương Khả Lạc nhận thấy y phục ở đây na ná giống ở hiện đại, cũng kiểu quần và váy, riêng áo thì có ba loại, gồm áo không cánh, áo tay ống hẹp và áo tay ống rộng. Cái còn lại là thắt cùng dây buột.

Sau cùng, Dương Khả Lạc chọn ba bộ. Hỏi xin phòng thay đồ và vải buộc ngực. Chủ quán vui vẻ dẫn đường rồi ngồi ngay quầy chờ. Một lát sau. Từ phòng thay đồ, Dương Khả Lạc bước ra, chủ quán nhìn đến há hốc mồm, nàng không tin vào mắt mình nữa rồi, mới vừa nãy còn là một tên ăn mày bẩn thỉu mà giờ đã như một thiếu niên sạch sẽ, gọn gàng, tóc được cắt ngắn... khoan, thiếu niên gì? Cô nương này là nữ mà.

- Cô nương, sao ngươi lại cắt tóc còn ăn mặc như vậy?

Dương Khả Lạc nhún nhún vai.

- Ta chỉ là một kẻ không nhà không cửa, không nơi nương tựa mà nơi này đầy rẫy nguy cơ tiềm ẩn thì làm sao dám ăn mặc như một cô nương chứ. Ba bộ y phục này bao nhiêu tiền?

Bước ra khỏi tiệm với một cái tay nải trên lưng, Dương Khả Lạc đi dạo một vòng quanh phố, mong tìm được việc làm. Nói gì thì nói, nàng một nữ nhân không quen biết ai ở đây, lại chưa từng ngủ bờ ngủ bụi thì làm sao dám ở ngoài vào ban đêm. Ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì sao.

Mặc dù với cái năng lực của nàng thì chẳng sợ ai, nhưng con người cho dù mạnh đến đâu thì cũng có lúc lộ ra điểm yếu. Mà điểm yếu của nàng lại là cái sức mạnh khổng lồ nằm bên trong nàng.

Đừng tưởng nàng có nhiều năng lực siêu nhiên thì nàng là người hạnh phúc nhất, đã không biết bao nhiêu lần cha mẹ nàng hất hủi nàng, bị đuổi ra khỏi nhà vì vô ý làm hỏng đồ vật nào đó.

Nàng sống được đến ngày hôm nay cũng là nhờ dì và ông ngoại nàng chăm sóc.

Đột nhiên nghĩ tới ông ngoại, khóe mắt nàng cay cay, không biết khi ông biết tin mình bị tai nạn qua đời, ông có chống đỡ nỗi không? Liệu ba mẹ có chịu làm tang lễ cho đứa con mà họ đã hất hủi không?

Đang suy tư thì một loạt tiếng nói vang lên cắt đứt dòng tưởng nhớ của Dương Khả Lạc, nàng ngẩn đầu lên thì thấy một nam nhân trung niên cùng hai thanh niên đang cầm kẻng gõ gõ tạo thành âm thanh vang dội.