Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 314: Nhắc nhở Nguyệt Sương




“Anh...anh nói cái gì vậy?” Nguyệt Sương xẩu hổ, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn Lâm Thần.

Bộ dạng có bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu oan ức đều được em ấy bộc lộ một cách vô cùng rõ rệt.

Nếu là lúc trước, khi mà trông thấy bộ dạng này, cậu chắc chắn sẽ sợ hãi mà bỏ ngay cái ý nghĩ. Thế nhưng, Nguyệt Sương diễn trò mà là số hai thì chẳng có ai dám đứng đầu cả.

Chẳng biết từ bao giờ, khi em ấy ở cùng cậu thì bản tính lạnh lùng vốn có của một vị tiểu thư đã biến mất. Thay vào đó là bản tính láu cá, luôn luôn muốn được cậu yêu chiều.

Ban đầu, cậu còn tưởng là em ấy chỉ là thiếu tình thương nên mới trở thành như vậy, ai dè càng ở cùng cậu, em ấy càng trở nên xảo quyệt, mưu mô tính toán đủ mọi chiêu trò.

Để rồi... khi mà để em ấy lộng hành, Nguyệt Sương thậm chí còn dám thay đồ cho cậu, một thứ mà chỉ cần nghĩ đến là cảm giác ghê tởm xông tới tận não.

Mặc dù chỉ là em gái “nuôi”, thế nhưng dù sao thì chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nếu tha cho em ấy lần một, chắc chắn sẽ xảy ra lần hai, lần ba...

Thế nên, kể cả Nguyệt Sương có bày ra cái bộ dáng xấu hổ làm người khác xao xuyến thế kia, cậu vẫn tỏ ra khá căng thẳng, đi đến trước mặt em ấy và nói:

“ Tại sao em lại làm điều này!!! Em có biết nếu truyền ra ngoài thì thanh danh em sẽ bị hủy hoại hay không?”

Mặc dù trong lòng muốn giáo huấn, thế nhưng nghĩ thì dễ hơn làm rất nhiều, những lời nói giáo huấn nặng nề mà cậu định nói tự dưng đều bị chặn lại ở họng cậu. Có vẻ như đến hiện tại, cậu vẫn chưa muốn làm cho Nguyệt Sương buồn rầu.

Nguyệt Sương nghe Lâm Thần giáo huấn, chẳng những cô không hề tức giận, thay vào đó là cái bộ dạng ngây ngô, nói:

“ Anh nói gì vậy? Bộ đồ đó là của em! Kết thúc noel thì em lấy lại chúng. Chẳng lẽ điều này có gì sai sao?”

Lâm Thần đột nhiên cứng họng khi nghe thấy câu trả lời này, bởi vì em ấy nói không hề sai...

Bộ đồ đó chính là do em ấy đưa cho, cậu cũng chẳng thấy em ấy nói mượn bao giờ cả, vậy nên lúc này lấy lại là chuyện rất bình thường mà.

Thế nhưng...có gì đó sai sai ở đây? Lâm Thần đột nhiên giật mình, vẻ mặt lại trở về sự nghiêm túc ban nãy, chất vấn Nguyệt Sương:

“ Đúng là anh mượn của em. Thế nhưng sao em không đợi anh ngủ dậy rồi bảo anh tự cởi ra đưa em.”

Nguyệt Sương nghe vậy, đôi mắt long lanh nhìn Lâm Thần, vẻ mặt ngây thơ nói:

“ Em sợ anh sẽ mệt...thế nên... em mới tự làm...hihi...”

Nói xong, Nguyệt Sương còn cười hì hì một cách vô cùng dễ thương, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang nói một câu chuyện rất đỗi hồn nhiên vậy.

Thế nhưng, Lâm Thần thừa biết cô nàng này là đang diễn trò, làm gì có chuyện em ấy sợ cậu mệt nên mới tự làm được. Chẳng qua đó là cái cớ để tránh cho cậu dò xét mà thôi.

Cậu thầm hô em ấy thật gian xảo, nói như vậy mà vẫn có thể giữ được cái vẻ mặt ngây thơ kia. Thật chẳng biết nếu dạy cho em ấy vài năm thì em ấy sẽ trở thành một người đáng sợ như nào nữa.

Cố gắng tự trấn an mình, cậu ngồi xuống, hai tay véo véo lấy đôi má hồng nhuận của Nguyệt Sương, vừa bóp nhẹ vừa nói:

“ Ái chà... em lại còn cười được à... Nói cho em biết, anh đang tức giận đó!!!”

Nguyệt Sương bị nhéo nhéo cái má, thế nhưng cô lại chẳng hề để ý tới cú nhéo đó, bởi vì Lâm Thần nhéo rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng, dường như biết là Lâm Thần đang giận thật, thế nên cô mới tỏ vẻ hối lỗi, xin lỗi Lâm Thần:

“ Emmm...em xin nhỗi..lần sau...em không thế nữa...”

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương nói như vậy, cậu mới buông má em ấy ra, vẻ mặt cảnh cáo nói:

“ Đây cũng là lần cuối cùng anh nhắc. Lần sau em còn làm như vậy thì anh sẽ không nhận nuôi em nữa.”

Đây là lần đầu tiên, Lâm Thần cảnh cáo Nguyệt Sương gay gắt như vậy. Có vẻ như chuyện này thật sự rất nghiêm trọng...

Giống như nghe được chuyện vô cùng khủng khiếp, Nguyệt Sương chạy đến mặt Lâm Thần, đôi mắt ướt át rơi ra những giọt lệ bằng hạt đậu nành... Thậm chí, em ấy còn định quỳ xuống xin lỗi cậu.

Tuy nhiên...

“Nếu em dám quỳ xuống thì anh sẽ không để ý tới em.” Lâm Thần lạnh lùng nói.

Nghe thì có vẻ như Lâm Thần đang quát Nguyệt Sương, thế nhưng ai nhìn cũng nhận ra là cậu đang quan tâm tới em ấy.

Đúng như suy nghĩ của cậu, Nguyệt Sương ngay khi nghe câu đó, hai chân cô ấy như cứng đờ lại, không tài nào quỳ xuống được. Thế nhưng bộ dạng thảm thương trên mặt em ấy vẫn còn.

“ Huhu...anh không cần em nữa sao... Em không muốn sống nữa...Nếu vậy em thà chết đi còn hơn...”

Lời nói đầy phần bi thương khiến cho ai nghe cũng sẽ xót lòng. Thậm chí, ở phía xa, một số binh lính nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt Sương đều tỏ vẻ đau lòng thay cho em ấy.

Lâm Thần thở dài, dù cho biết khả năng cao đó là diễn, thế nhưng dù sao cậu vẫn là con người, luôn luôn có điểm yếu. Hai tay cậu không tự chủ ôm chặt lấy Nguyệt Sương đang ôm mặt khóc nức nở, từ từ dỗ dành:

“ Được rồi...được rồi...anh tha cho em được chưa!!! Đừng khóc nữa...”