Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 278: 19/11- Ngoại truyện P1




Truyện của tác có một đặc điểm, mỗi dịp lễ thì sẽ có phần ngoại truyện nhằm tri ân, cũng như là một món quà nho nhỏ mang đến cho độc giả. Rất cảm ơn các bạn...

Nói cho những bạn nào chưa biết, ngày 19/11 là ngày quốc tế đàn ông. Một ngày quý báu chỉ dành cho đấng mày râu. Thế nên, các bạn hãy tận hưởng ngày này thật trọn vẹn.

Còn bây giờ... bắt đầu thôi.

Lưu ý: Các nhân vật trong truyện không thể hiện đầy đủ tính cách, nó cũng không liên quan tới mạch truyện.

Thành phố X, ngày 19/11 năm xxxx...

Trong căn nhà to đùng ở trung tâm thành phố, nơi mà có lẽ chỉ dành cho một người duy nhất, người có thể nắm quyền điều khiển toàn bộ thành phố mà không bị chi phối bởi bất kỳ ai. Đó không ai khác chính là Linh Nhi, một cô gái xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng.

Lúc này, thay vì làm công việc như bao ngày, cô cùng với hai cô gái khác đang hội nghị một chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người bọn họ. Đó không ai khác chính là Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết.

Tuy nhiên, trái lại với vẻ mặt suy tư đến từ Linh Nhi, hai người còn lại có vẻ mang trong mình suy nghĩ sợ sệt hơn, ánh mắt lo lắng liếc trộm khuôn mặt của Linh Nhi.

Khi này, Linh Nhi vẫn đang khoác trên mình bộ đồ công sở, thế nên, Thanh Tuyết với Nguyệt Sương có cảm giác như Linh Nhi đang chính là sếp lớn của mình vậy.

Không khi ngột ngạt vì im lặng, đột nhiên, Linh Nhi nhìn Thanh Tuyết với Nguyệt Sương, nở nụ cười rồi nói:

“ Tôi rất ghét có ai đó dám tranh người đàn ông của tôi. Tuy nhiên, vì các cô cũng có công lớn trong việc giúp đỡ anh ấy, tôi mới cho phép các cô ngồi đây nói chuyện với tôi. Thế nên, các cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không làm gì.”

Nói xong, Linh Nhi đảo mắt qua hai hai người, chỉ thấy Thanh Tuyết cùng với Nguyệt Sương rụt rè cúi đầu như rất lo sợ.

Lúc này, cô lại thở dài một hơi, vẻ mặt hòa hoãn dò hỏi:

“ Các cô cũng biết lý do tôi gọi hai người. Mai là ngày 19/11, là ngày của anh Lâm Thần. Tôi muốn hỏi ý kiến hai người về chuyện này. Ngày đó, tôi muốn anh ấy phải thật hạnh phúc.”

Nói xong, Linh Nhi không kìm lòng mà ngước nhìn lên ảnh Lâm Thần đang mặc bộ đồ chú rể treo trong phòng, ánh mắt có chút mê li trông vô cùng quyến rũ.

Đương nhiên, nếu so về tình cảm, Nguyệt Sương với Thanh Tuyết cũng chẳng hề thua kém gì Linh Nhi cả. Thế nên, mặc kệ rằng Linh Nhi có thế lực khủng bố, hai người vẫn đứng lên với vẻ mặt nghiêm túc:

“ Được...chúng ta hãy khiến cho anh ấy thật hạnh phúc nha.”

Nói xong, hai người giơ hai bàn tay ra phía trước, đợi chờ Linh Nhi.

Đương nhiên, Linh Nhi cũng chẳng hề quan ngại, cô đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào, sau đó cả ba giơ lên trời biểu hiện đồng ý. Một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ nếu như Lâm Thần nhìn thấy.

Ở một bên khác, Tô Nhan cũng đang suy nghĩ cũng về tình huống này.

Ngồi trong công ty, thời tiết lạnh lạnh mà không hiểu sao cái đầu của cô nó chẳng hề lạnh chút nào. Hai ngọn núi lúc nào cũng phập phồng khiến cho cái cúc lúc nào cũng có khả năng bung ra bất cứ lúc nào.

Thở mạnh một hơi, cô tức giận cầm tờ giấy vò tròn rồi ném mạnh vào sọt rác, vẻ mặt khó chịu tự nói:

“ Không được...món quà này quá là tầm thường. Không thể hiện hết thành ý của mình...Aaa... tại sao tặng quà một nam sinh nó lại khó khăn đến như này.”

Cả ngày nay, cô chẳng hề có chút tâm trạng làm việc. Thậm chí cái chồng giấy báo cáo trước mặt chất đầy sắp đổ, cô cũng chẳng bận tâm. Cái duy nhất bây giờ cô có thể nghĩ, đó là làm thế nào để tặng một món quà to dành cho Lâm Thần.

Nếu Lâm Thần là nam sinh bình thường thì cô sẽ tặng cậu ta một chiếc siêu xe hay một căn biệt thự gì đó, thế nhưng, cô tin chắc rằng, nếu tặng như vậy thì chẳng những không hề khiến cho cậu ấy vui, thậm chí sẽ khiến cho cậu ấy có chút phản cảm. Bởi cô biết rất rõ tính cách kiên cường của cậu ấy, một thứ cũng chính là thứ khiến cho cô bị mê hoặc.

Thế nhưng... cô không biết mình nên tặng gì bây giờ. Một cô gái chỉ điên cuồng làm việc như cô thì đâu có kinh nghiệm gì chứ. Tại sao lúc trước cô không học tập cái này, để rồi bây giờ trở nên bất lực.

Tuy nhiên, trái lại với những thứ bất lực đó, Tiểu Ngọc lại cảm thấy rất mong chờ.

Ở trong phòng, trên tay cầm một hộp quà màu đen tuyền đậm chất nam tính, cô không nhịn nổi mà ôm chặt lấy nó, vẻ mặt chờ mong tự nói:

“ Thật mong chờ đến ngày mai quá đi...hihi...Anh trai mình nhât định sẽ rất vui cho mà coi.”

Không hề mang trong mình chút lo lắng nào, cô nằm trên giường với vẻ mặt tươi cười. Có lẽ, thân là em gái, cô dường như đã hiểu khá là con người của Lâm Thần.

Anh ấy thích ăn thứ gì? Thích làm việc gì? Thích màu gì? Thích uống nước gì... cô đều nhớ, nhớ vô cùng kỹ càng. Thế nên, cô thừa biết cách để khiến cho anh trai mình hạnh phúc.

Tuy rằng anh ấy có rất nhiều phụ nữ khác nhưng cô vẫn rất tự tin về trình độ của mình. Ngày mai, cô sẽ khiến cho những nữ nhân đó phải ngước nhìn cô, thậm chí là sùng bái.

Nghĩ thế thôi, cô không thể chờ được mà muốn ngày mai đến thật nhanh rồi. Thân thể nhỏ nhắn cứ lộn qua lộn lại trên chiếc giường cùng với vẻ mặt mong chờ:

“ Mong chờ đến ngày mai quá đi!”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ai ai cũng bận rộn cho công việc của mình. Đương nhiên, đám người của Linh Nhi cũng như vậy.

Đứng trên mặt tiền thành phố lớn, Linh Nhi cùng với Nguyệt Sương và Thanh Tuyết đều bận cho mình một bộ đồ khá là giản dị. Một chiếc áo bông cùng với chiếc quần dài nữ tính. Riêng Linh Nhi thì còn đeo thêm một chiếc kính cùng với một cái khẩu trang, nó khiến cho cô trở nên vô cùng thần bí trong mắt mọi người. Bởi đa số, con gái sẽ hay phô trương những đường cong cơ thể để có thể thu hút mọi chú ý, đó vừa là bản năng lại vừa là xu hướng hiện nay.

Linh Nhi nhìn khu phố trung tâm mua sắm, nhìn cửa hàng mua sắm trước mặt, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết hỏi:

“ Nếu muốn mua quà tặng, tại sao hai cô lại dẫn tôi ra ngoài thành phố. Chẳng lẽ thành phố của tôi thiếu mấy cái cửa hàng cỏn con này sao?”

Nghe thấy Linh Nhi nói với giọng khinh bỉ như vậy, hai người chỉ biết cười khổ. Đúng là người có tiền, nói cả cái trung tâm mua sắm này là cửa hàng cỏn con... thật đúng chỉ có Linh Nhi mới có trình độ nói như vậy.

Thấy Linh Nhi đang đứng chờ đợi câu hỏi, Nguyệt Sương cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, giải thích:

“ Thực ra, ở thành phố của cô thì đúng là có những cửa hàng đắt đỏ hơn như vậy. Tuy nhiên, cô nghĩ xem, nếu như cô tặng một đôi giày đắt đỏ, anh ấy liệu sẽ hạnh phúc? Bởi vì suy cho cùng, nó cũng là sản phẩm thuộc tầng lớp quý tộc, là thứ không dành cho người bình thường, vậy nên chắc chắn anh ấy sẽ không vui nếu như tặng một món đồ quý giá như này.”

Linh Nhi nghe thấy câu nói này, vẻ mặt cô trầm tư suy nghĩ... Cũng đúng, lời của Nguyệt Sương rất có lý. Anh ấy là một người vô cùng giản dị, thậm chí không hề muốn sở hữu thứ gì quá đắt đỏ cả. Nếu như tặng đồ gì mà anh ấy biết giá cả quá cao, chắc chắn anh ấy sẽ không vui. Vậy nên cô phải tặng thứ gì đó mà anh ấy không thể biết được giá, khi đó, kể cả nó đắt thì anh ấy cũng sẽ không hề biết giá trị, rồi vui vẻ nhận nó.

Nghĩ thông suốt, cô gật đầu tán thưởng:

“ Tốt, các cô nói cũng có lý.”

Thấy Linh Nhi gật đầu như vậy, Nguyệt Sương cũng thở dài một hơi. Sau đó, cô nhìn Thanh Tuyết, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô ấy, vẻ mặt tươi cười nói:

“ Chúng ta cùng vào thôi!!!”

Thanh Tuyết rụt rè gật đầu, cùng với Nguyệt Sương và Linh Nhi, cả ba người đều đi vào trong khu mua sắm.

Ba mỹ nữ đi vào cũng gây ra sự chú ý lớn, nhất là khi cả ba đều là đại tiểu thư. Nhất là Linh Nhi, một cô gái vô cùng thần bí. Điều này khiến cho những tên công tử để mắt tới.

Đương nhiên, bọn họ cũng không thể ngờ được, người mà bọn họ định để mắt tới lại là một cô gái có quyền lực chi phối nguyên một thành phố. Thế nên, khi có một cậu nam tử đi đến trước mặt ba người, dùng ánh mắt thô thiển dò xét thân thể... Thay vì lùi ra xa như Nguyệt Sương với Thanh Tuyết. Linh Nhi lại dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn tên này, nói:

“ Tư Hạ...”

Vừa nói xong, một thân ảnh từ trên tầng hai nhảy xuống, khiến cho mọi người đều khiếp sợ. Tuy nhiên, điều làm cho mọi người còn khiếp đảm hơn, đó là sau khi nhảy, cô ta vẫn bình yên vô sự, dùng tư thế kính lễ đối với Nguyệt Sương:

“ Dạ...rất xin lỗi cô chủ. Tôi sẽ xử lý tên cặn bã này ngay.”

Nói xong, tên công tử kia chưa kịp nói gì thì đã ăn ngay cú sút thẳng vào mặt khiến cho hắn bay ra xa. Trước ánh mắt run sợ của những người xung quanh, Linh Nhi xoay người lại, bồi thêm câu nói:

“ Tôi muốn tên đó hối hận vì đã sống trên thế gian này. Cô hãy làm cho thật tốt.”

Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Linh Nhi. Thật...thật sự đây quá là bá đạo, đáng sợ và độc ác. Nhìn tên công tử bị đánh cho không nhận ra hình dáng, hai cô thậm chí còn suýt chút nữa nôn ói vì không thể chịu cái cảnh tượng này.

Điều quan trọng nhất, đây là khu trung tâm mua sắm, thế mà không có bất cứ bảo vệ nào dám tới gần, thậm chí có cảnh sát đứng ngoài cũng mặc kệ là đủ hiểu quyền lực của cô ấy khủng khiếp như nào rồi. Không thể không nói, cô nàng này rất rất đáng sợ.

Linh Nhi thấy hai người còn lại còn không đi, vẻ mặt có chút tức giận, nói:

“ Hai cô còn đứng đó đến bao giờ!!!”

“Dạ...”

Cả hai đồng thanh kêu, sau đó không chần chừ mà đi theo.

Vì trải qua chuyện vừa nãy, thế nên không một ai dám nhìn, thậm chí là bén mảng tới gần. Điều này khiến cho Nguyệt Sương cùng Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng dễ chịu, bởi đây là lần đầu tiên, các cô không bị ai quấy rầy khi đi mua sắm cả.

Tuy nhiên, cách mua đồ của Linh Nhi có chút... “Kỳ lạ”. Thậm chí là vô cùng khác thường.

Thí dụ như cả ba đi vào một cửa hàng giày thể thao nam. Ban đầu, Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết chỉ định đứng ngoài xem. Bởi cô muốn chọn xem đôi nào phù hợp với Lâm Thần.

Tuy nhiên, trong khi hai người đang cố gắng tìm đôi giày. Linh Nhi lại rút từ trong túi ra một tấm sét, dùng bút ký ký gì đó rồi đưa cho nhân viên, vẻ mặt chẳng hề có chút biểu cảm nói:

“ Tôi mua lại toàn bộ cửa hàng này.”