Chương 7: Trận chiến với con trùm, toàn quân bị diệt.
Phía đằng xa Tô Mặc ngưng thần nhìn vào điểm yếu của Xích Diệm Chi Chu là phần bụng dưới, hắn kéo mũi tên thật căng chuẩn bị khai chiến.
Mộ Linh cùng Doanh Thiên sóng vai mà đứng, hai người tâm trạng khá thoải mái không chút nào căng thẳng.
Coi như c·hết tại trong phòng của BOSS, vật phẩm mà bọn hắn đạt được khi tàn sát lũ quái vật bên ngoài vẫn ở trong túi đồ nên chẳng có gì phải lo lắng cả. Giữ một tinh thần thoải mái sẽ khiến cho những bước di chuyển trở nên tốt hơn, tung đòn cũng chính xác hơn, đây là điều mà người chơi kỳ cựu cần phải làm.
Sưu!
Mũi tên được Tô Mặc phóng ra bắn thẳng vào bụng dưới của Xích Diệm Chi Chu đồng nghĩa với lời tuyên chiến bắt đầu!
-350.
Một lượng sát thương không nhỏ từ vị trí của Tô Mặc, sát thương vật lý của hắn cộng thêm Buff của Lữ Vi Vi khiến cho mũi tên gây hơn 300HP thương tổn, không tính phòng ngự của BOSS có thể lên tới hơn 400 nhưng so với lượng HP BOSS hiện có quả thực như muối bỏ biển.
Grào!
Tám con mắt của Xích Diệm Chi Chu dần dần hé lộ, con ngươi đen kịt u ám của nó lập tức nhìn về hướng của năm người gào thét một tiếng.
Rầm…rầm…rầm.
Tám cái chân của Xích Diệm Chi Chu như tám cây cột đồng nặng nề mà cứng cáp, trong miệng nó phun ra một đám chất lỏng màu xanh lá cây có mùi h·ôi t·hối.
Tôn Đại Lực không dám ngạnh kháng, thân hình vạm vỡ tưởng chậm chạp nhưng nhanh nhẹn né sang một bên, Độc Ty rơi vào trên mặt đất không đến mấy giây đã xuất hiện một cái hố nhỏ.
“Trúng chiêu này xem như ta cũng không chịu nổi ba đòn a!” Trong lòng Tôn Đại Lực âm thầm nuốt nước bọt, may mắn hắn không cậy mạnh dùng khiên mặt trời đón đỡ.
“Đại Lực, tập trung vào.” Tô Mặc hét to một tiếng, trong tay cung tiễn liên tục bắn ra những mũi tên xé gió bay thẳng đến bụng dưới của Xích Diệm Chi Chu.
“Biết rồi biết rồi.” Tôn Đại Lực nhếch miệng cười, mỗi lần né được Độc Ty hắn lại dùng cự kiếm chém thẳng vào cái chân của BOSS khiến đối phương càng gầm rú giận dữ.
Mộ Linh đảm nhiệm phía cánh trái, cô không ngừng triệu hồi hỏa cầu giáng xuống thân hình khổng lồ của con trùm nhưng có vẻ tác dụng không nhiều lắm.
Còn lại Doanh Thiên được phân phó ở bên phải, hắn lợi dụng điểm nhanh nhẹn của mình nên khá dễ dàng luồn lách trước khi những cái chân khổng lồ kia dẫm xuống.
So với Tô Mặc đứng ở tầm xa bắn tên, hắn mới là người thích hợp để đánh vào điểm yếu của Xích Diệm Chi Chu.
Nhất Kích Tất Sát không ngừng được chém ra, bụng dưới của con trùm đã trở thành một bãi thịt nát, lượng HP không ngừng tụt xuống.
Rắc.
“Ha ha ha, gậy ông đập lưng ông nhé.” Tôn Đại Lực sảng khoái hét lên một tiếng, hộ oản bảo vệ cánh tay đã vỡ vụn nhưng đổi lại cái chân của con trùm cũng bị bẻ gãy.
Rít…rít…rít.
Xích Diệm Chi Chu tức giận rống to, cung điện đang rung lên giống như có thứ gì đó sắp thoát ra ngoài.
Một đàn nhền nhện số lượng chừng mười hai con từ dưới lòng đất chui lên, màu sắc đen kịt giống như con trùm đang hùng hùng hổ hổ tiến về phía của Lữ Vi Vi không có một chút sức chiến đấu nào.
Cũng không phải đám nhện con có trí tuệ mà do chúng cảm nhận được khí tức làm chúng chán ghét, đó là khí tức của nữ thần ánh sáng đang chảy xuôi trên người Lữ Vi Vi.
“Tập trung, để ta lo liệu đám này.” Doanh Thiên từ bỏ vị trí cánh phải, thân hình cấp tốc di chuyển đến chỗ của Lữ Vi Vi.
Đám nhện con được giảm sát thương từ kỹ năng có chứa ma pháp nên phải giải quyết bằng kỹ năng có sát thương vật lý. Tô Mặc thì đang đảm nhận vị trí chủ lực nên những chuyện như này phải do hắn đến lo liệu.
Xoẹt!
Liên tục là những nhát kiếm chém về phía của đám nhện con, bọn chúng được triệu hồi càng giống như trì hoãn thời gian cho con trùm lên kế hoạch gì đó. Bởi vì đám nhện không hề cắn trả mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng đến vị trí của Lữ Vi Vi, dù vậy với lượng HP cực cao khiến cho Doanh Thiên cũng phải tốn kha khá thời gian.
Không biết trải qua bao lâu, năm người đã dần dần thấm mệt. Lượng MP đã gần cạn kiệt khiến cho các kỹ năng được tung ra với tần suất chậm hơn ban đầu rất nhiều.
[BOSS: Xích Diệm Chi Chu lv10]
[HP: 2789/10000.]
Nhìn HP của con trùm vẫn còn đến tận một phần ba, năm người không dám thả lỏng tinh thần của mình. Mặc dù quá trình khá khó khăn nhưng đến bây giờ vẫn chưa có người nào nằm xuống chứng tỏ thần may mắn đang mỉm cười với bọn họ.
“Không đúng, có gì đó không ổn.” Doanh Thiên trong lòng liên tục cảm nhận được sự bất an, con trùm có gì đó ‘gian xảo’ hơn với vẻ bề ngoài thô kệch của nó.
Oành…oành…oành.
Đột nhiên Xích Diệm Chi Chu quay người bỏ chạy, lúc này nó chỉ còn có sáu cái chân nên tiếng ồn tạo ra cũng không ầm ĩ như ban đầu.
“Đuổi theo, không để nó chạy thoát.” Tô Mặc lập tức lên tiếng, thân hình vội vàng rời khỏi vị trí đuổi theo con quái vật khổng lồ trước mặt.
“Muốn chạy sao, đã hỏi ý kiến của ta chưa thế?” Tôn Đại Lực thét dài, kỹ năng Gầm Thét được sử dụng khiến cho hành động của con BOSS có chút khựng lại, từ từ quay đầu.
Nhưng nhìn thấy Xích Diệm Chi Chu quay đầu với vẻ mặt không phải đờ đẫn mà là tàn khốc, đám người mới nhận ra ngay từ đầu nó đã không bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng khiêu khích của Tôn Đại Lực, mặc dù tác dụng của Sợ Hãi khiến cho nó bị giảm 15% t·ấn c·ông cùng phòng ngự nhưng hành động lại cực kỳ nhạy bén.
Phụt.
Một tấm lưới chắn được phun ra từ bụng dưới của con trùm, Thiên La Địa Võng được Xích Diệm Chi Chu sử dụng lần đầu tiên trong trận chiến.
“Không ổn, lập tức rút lui.” Mộ Linh kịp lấy lại phản ứng, pháp trượng ở trong tay ngay lập tức thi triển Bão Sấm Sét đánh thẳng về hướng của con trùm.
Nhưng đã muộn, Tôn Đại Lực cách vị trí của con trùm quá gần, Tô Mặc cũng đang đà chạy đến nên không rút lui kịp. Cả hai người ngay tức thì bị Thiên La Địa Võng bao phủ toàn thân, tốc độ di chuyển giảm xuống mức khó tin.
Phốc!
Ngay sau đó là một cú cắn trực diện vào đầu của Tô Mặc, người chơi lập tức bị hạ gục buộc phải log out. Tổ đội chỉ còn lại bốn người!
‘Ngấu nghiến’ xong Tô Mặc, con trùm vẫn chưa dừng lại, thân hình khổng lồ như một tòa núi lớn nghiền ép về phía Tôn Đại Lực. Tôn Đại Lực dùng tốc độ nhanh nhất của mình triệu hồi tấm khiên mặt trời nhưng làm sao có thể chống lại con quái vật gian xảo này đây?
Phốc!
Lại là một cú ngoạm trực diện vào ngực của Tôn Đại Lực, thanh máu của hắn chỉ còn lại một chấm nhỏ, Lữ Vi Vi còn chưa kịp buff thì đã thấy tin nhắn cuối cùng của đối phương ở trong kênh tổ đội: “Các huynh đệ, cố gắng lên. Chúng ta chờ tin tức tốt của các ngươi!”
Quá nhanh, thật sự quá nhanh!
Con trùm chỉ mất chưa đến 10s để xử lý nhanh gọn một chủ lực cùng một tấm khiên vững chắc của toàn đội.
Mộ Linh vô thần ngồi ở trên mặt đất, Lữ Vi Vi không có một chút sức chiến nào, Doanh Thiên lượng sát thương gây ra không đủ để hạ gục con trùm trước khi nó ‘thanh trừng’ tất cả.
“Em gái ngươi tên kỹ thuật, đây mà là BOSS sao? BOSS dùng chiến thuật, đùa gì thế?” Một phen thao tác quen thuộc, Doanh Thiên trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Sắp thành lại bại, đám người chỉ biết thở dài trong sự tiếc nuối vô tận!