"Ngươi tìm nương tử của ta làm gì?"
"Tạ công tử thật phong lưu, vừa thành thân nửa tháng đã có tình mới." Lục Tướng cười lạnh, "Ta hỏi Thẩm Minh Chúc đâu rồi? Hay ngươi đã chán nàng, đuổi nàng ra khỏi nhà?"
Ta quay đầu từ vòng tay Tạ Vô Dạng nhìn hắn.
Lục Tướng sững sờ.
Hắn đứng trong bóng tre, trên gương mặt hiện rõ sự mâu thuẫn và cảm xúc khó đoán.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, từ vết son trên môi, đến chiếc váy lộng lẫy, cuối cùng dừng lại ở cánh tay Tạ Vô Dạng đang ôm lấy eo ta.
Tay hắn siết chặt tờ ngân phiếu.
Thấy hắn nổi giận, sắc mặt Bạch Linh cô nương trở nên u ám.
Tạ Vô Dạng vẫn chưa hài lòng, còn nghịch ngợm dụi đầu vào cổ ta:
"Nương tử, hắn bảo hắn tìm nàng."
... Ta chẳng lẽ không nhìn thấy sao!
"Lục công tử có việc gì sao?"
"Đây là một trăm hai mươi lượng bạc, giờ ta không còn nợ ngươi nữa."
Ta khá ngạc nhiên, hắn vừa đỗ trạng nguyên, thánh thượng còn chưa ban chức, không có bổng lộc, sao lại có nhiều tiền như vậy?
Lục Tướng đưa tờ ngân phiếu ra.
Tạ Vô Dạng lập tức làm bộ nghiêm trang:
"Nam nữ thụ thụ bất thân! Giao cho nha hoàn là được rồi."
Nhìn dáng vẻ tùy tiện của Tạ Vô Dạng, Lục Tướng ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:
"Tạ Vô Dạng, ngươi cứ sống phóng túng thế này, chẳng mấy chốc sẽ phá hết gia sản."
Tạ Vô Dạng vẫn ôm ta, cười đùa:
"Ta không sợ, ta có nương tử tốt nhất thế gian nuôi ta mà."
Lục Tướng bỏ đi.
Tạ Vô Dạng lúc này mới thu lại vẻ lông bông, nghiêm túc nhìn ta:
"Ta biết làm nhiều thứ lắm, thư pháp, hội họa, hát kịch, viết tuồng, gánh nước, tưới vườn, dù có rơi vào hoàn cảnh nào, ta cũng mua được thỏi son đắt nhất cho nương tử."
"Vậy thì sao?"
"Mua được son, nên ta có thể hôn."
Không đề phòng, ta lại để hắn cướp mất thêm chút màu son trên môi.
Thật khó để không thích Tạ Vô Dạng.
Hắn sẽ viết chú thích cho thơ của ta, nói rằng muốn biên tập thành một tập sách.
Hắn sẽ mặc bộ đồ đỏ rực rỡ nhất, ánh mắt như ngọn nến nhảy múa, nhìn thẳng vào lòng người.
Hắn sẽ hớn hở chạy vào nhà, làm cho rèm châu đong đưa như mưa rơi, mang đến cho ta hạt dẻ rừng rang – thứ mà ta chỉ nhắc qua một lần.
Mặc cho hắn hết lòng chiều chuộng, dù lòng ta có rung động đến đâu, ta vẫn giữ sự cảnh giác, không dám trao trọn con tim.
Ta sợ rất nhiều thứ.
Sợ hắn phụ lòng, sợ hắn yểu mệnh.
Ngay cả Tiểu Nha cũng từng hỏi hắn: "A Chúc tỷ tỷ nhờ cưới huynh mới có được những ngày tốt đẹp, nhưng tỷ tỷ lại lạnh lùng như vậy, Tạ ca ca không cảm thấy thiệt thòi sao?"
Tạ Vô Dạng nhẹ nhàng búng vào trán Tiểu Nha:
"Dù không có ta, nương tử của ta vẫn có thể sống rất tốt. Nàng có thể tự nuôi sống mình và sẽ sống một cuộc đời thật tươi đẹp.
"Hơn nữa, ta đối tốt với nàng, nào có liên quan gì đến nàng?"
Tiểu Nha liếc mắt với ta qua cửa sổ, trêu đùa.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt đã đến lễ Thất Tịch.
Hôm đó trời mưa, gánh hát đã được sắp xếp biểu diễn vở ‘Lãn Sơ Trang.
Cả vở ‘Đăng Nương Truyền’ cũng đã đến đoạn "Cô đơn trên thuyền và mắc kẹt giữa biển khơi, ngươi có nên hối hận không?".
Ta cầm kịch bản hỏi Tạ Vô Dạng: "Giờ đây Lục Tướng đang đắc chí, lại có giai nhân bên cạnh, cớ sao là mãnh thú lạc lối, lại nói gì đến con thuyền cô đơn trên biển khổ?"
Tạ Vô Dạng chỉ lắc đầu, bảo rằng đó là những thứ rất tồi tệ, A Chúc không nên nghe một chữ nào.
Mùa hè năm nay mưa nhiều, Lưu phu tử thích ở trên núi nghe tiếng mưa, bài tập cũng vì thế mà ít hẳn.
Kinh thành chẳng có sự kiện lớn nào xảy ra.
Phía Nam có mấy huyện gặp lũ lụt, Thôi Thượng thư đã hết lòng tiến cử, thánh thượng liền phái Lục Tướng đi cứu trợ.
Giờ đây, Lục Tướng đang trong giai đoạn thuận lợi nhất, được triều đình trọng dụng, chỉ trong thời gian ngắn nữa là sẽ lên đến đỉnh cao sự nghiệp.
Tiểu Nha rảnh rỗi nên thường đến chỗ ta học chữ.
Một ngày trời u ám, như thể sắp có mưa lớn.
Tiểu Nha khóc lóc chạy tới, cầu xin ta cứu giúp Bạch Linh cô nương.
Khi ta và Tạ Vô Dạng đến, đã thấy nhà họ Lục bị vây kín bởi đám đông.
Bạch Linh cô nương tóc tai xõa xượi, cầm con d.a.o kề vào cổ, đôi mắt sưng húp, nước mắt giàn giụa.
Nàng khóc đến mức không thể nói thành lời.
Lục phu nhân mặc bộ y phục gấm vóc, trên tay đeo vòng vàng to bằng ngón tay, ngồi trong đám người hầu, thản nhiên như đang xem kịch, vừa nhấm nháp hạt dưa.
"Bày đặt trinh tiết liệt nữ cái gì, muốn chec thì chec đi, ai mà sợ ngươi chứ."
Người đứng xem không hiểu đầu đuôi, Lục phu nhân chỉ vào Bạch Linh, cười nói:
"Con tiện nhân này lừa con ta rằng mình đã hoàn lương, giờ con ta không ở nhà, nó liền tự mở cửa hành nghề."
Bạch Linh ra sức lắc đầu, khóc đến mức gần như nôn ra cả tim.