Nhưng lấy thực lực của Kiều sư tỷ, lại đến tình trạng bị cưỡng ép dẫn kiếp Ngưng Anh?
Mây đen càng tụ càng nhiều, gần như muốn đè sập toàn bộ thôn trang, vốn là một thôn làng cách con sông xa không thể chạm vào, lúc này đột nhiên trở thành trung tâm Thiên kiếp, đã bị khóa chặt.
Trong lòng năm người hoảng sợ, trong chốc lát mờ mịt im lặng, đúng vào lúc này Sở Hàm Bội thất thần đánh ra một đạo thuật pháp, đột nhiên hoảng hốt nói: "Các ngươi xem! Hình như có thể vào thôn này!"
Bốn người Thạch Vạn Lý nhìn theo hướng nàng đang chỉ, đúng là thấy chút ánh lửa, nhà dân lều cỏ ở bờ bên kia đang chầm chậm thiêu đốt.
Một lát trước, dù bọn họ nghĩ bao nhiều cách cũng không thể chạm đến thôn trang ở bờ bên kia.
Bọn họ lập tức nhận ra, hiện tại là thời điểm tốt nhất để vào làng.
Chỉ có điều, ngay sau đó năm người kịp phản ứng lại không ai tiến lên, nguyên nhân rất đơn giản, Nguyên Anh kiếp có quy mô quá lớn, với thực lực của bọn họ, sau khi tới gần không những không giúp được Kiều sư tỷ, ngược lại còn khiến Kiều sư tỷ phân tâm bảo vệ bọn họ, giảm khả năng nàng độ kiếp thành công.
"Trước tiên tránh xa một chút!" Thạch Vạn Lý lập tức nói, "Chờ Kiều sư tỷ độ kiếp xong, chúng ta lại vào."
Nghe vậy, trong mắt bốn người Nguyễn Chỉ lộ ra vẻ lo lắng, lại cùng nhau gật đầu.
Trừ khi đối thủ có thực lực cao hơn Kiều sư tỷ quá nhiều, nếu không thời điểm độ kiếp là lúc Kiều sư tỷ an toàn nhất.
Bởi vì từ khi kiếp vân bắt đầu ngưng tụ lại, người ngoài sẽ rất khó tiếp cận người độ kiếp.
Sau khi kiếp lôi thật sự giáng lâm, chắc hẳn bất kỳ kẻ nào đều trốn xa trước tiên, để tránh bị thiên lôi tổn thương.
Nghĩ đến đây, năm người lập tức quay người lùi lại.
Một hơi rời khỏi hơn mười dặm, sau lưng lôi quang lấp lóe, điện giao lao xuống, ánh sáng nổ tung, lôi đình nổ đì đùng trên trời cao, toàn bộ làng hứng chịu một kích này, vô số căn nhà, thôn dân đã tan thành mây khói!
Dư chấn kiếp lôi vẫn bá đạo, lấy làng làm trung tâm, phóng ra bốn phương tám hướng.
Vốn mặt đất hoàn hảo không chút tổn hại, trong nháy mắt đã xuất hiện mấy dấu vết cháy đen do sét đánh, theo mùi hương khói lửa, trên mặt đất xuất hiện phần đất như lưu ly.
Dù cho vừa rồi năm người Thạch Vạn Lý đã kịp thời lùi ra sau nhưng vẫn bị dư uy của Thiên kiếp tác động đến, bị sóng khí cường đại quét đến từ sau lưng bay ra ngoài.
Phanh phanh phanh...
Năm người xô ngã vô số cỏ cây, cuối cùng ngã vào sâu trong bụi cây mới chật vật bò lên.
Cũng may khoảng cách với trung tâm kiếp vân đã khá xa, tổn thương không nặng.
Bọn họ nhanh chóng bò lên nhưng còn chưa kịp thở phào, lại thấy một vòng kiếp lôi đánh xuống!
Thạch Vạn Lý thay đổi sắc mặt, vội vàng đánh ra thuật pháp, đỡ đám người Nguyễn Chỉ lên, tiếp tục rút lui về nơi xa: "Lại lui! Nhanh!"
Rầm rầm rầm...
Kiếp lôi gào thét, cả hòn đảo nhỏ cũng vì đó mà chấn động!
...
Tử thôn.
Thôn trưởng râu tóc bạc trắng sắc mặt tái xanh dẫn theo thôn dân tìm kiếm những người xứ khác kia ở khắp nơi.
Trong lòng bọn họ nóng như lửa đốt, tìm kiếm từng nhà từng tấc, thậm chí còn ghé vào đầu tường phòng trống, lấy cây gậy trúc đẩy ra cánh cửa, cẩn thận tìm kiếm hỏi thăm, giếng cạn trong thôn, sương phòng mà thôn dân không dùng đến từ lâu, rừng cây nhỏ trong thôn... Không có, không có, đều không có!
Thậm chí thôn trưởng còn dẫn theo người đến mật thất trong lòng đất một chuyến, vẫn không thu hoạch được gì, mồ hôi lạnh đầm đìa rơi xuống từ trên trán.
Vào lúc này, ngay con đường chắc chắn phải đi qua trong thôn làng, đám tán tu dửng dưng đứng đấy, vẻ mặt lại rất thoải mái.
"Thật không ngờ thủ thuật che mắt nho nhỏ này có thể đùa nghịch bọn họ xoay quanh."
"Dù sao đều là phàm nhân, có thể khám phá dáng vẻ của chúng ta mới là lạ."
"Chủ yếu nơi này quá kỳ quái, còn tưởng rằng những thôn dân trông như phàm nhân này nhìn sẽ có thủ đoạn gì đó đặc biệt..."
"Kỳ quái! Sao đến bây giờ Thạch lâu chủ và mấy vị tiên tử Tố Chân Thiên vẫn chưa trở về? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không biết. Thật ra bây giờ bọn họ không trở lại cũng tốt, chúng ta có thể trốn mãi như thế. Ngược lại bọn họ trở về, biết chuyện đã xảy ra chắc chắn sẽ gọi chúng ta đi qua rút thăm."
"Không sai. Hiện tại xem ra chỗ nguy hiểm nhất quỷ dị nhất trong thôn này là đám tang. Chỉ cần chúng ta không đi tham gia đám tang sẽ không có chuyện gì."
Đám tán tu không hề kiêng dè trò chuyện, thôn trưởng, thôn dân đi qua đi lại bên cạnh bọn họ, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng hơn, một lần cuối cùng thôn trưởng lảo đảo chạy qua, trên mặt ướt sũng, dưới cằm không ngừng có giọt nước nhỏ xuống, thậm chí không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt.