"Ý tưởng này không tệ, vài ngày trước đó chủ nhân mới luyện chế một nhóm pháp y, vừa hay chúng ta mặc cho chủ nhân nhìn, cũng thuận tiện dạy cho Kiều Từ Quang này biết nên hầu hạ chủ nhân như thế nào..."
"Ta mặc bộ sa y chạm rỗng kia, các ngươi thì sao?"
"Hì hì, ta mặc bộ hỉ phục vải lụa kia, bộ kia không khác bộ hỉ phục này của Kiều Từ Quang là bao, cũng để chủ nhân so sánh một lần, rốt cuộc ai đẹp hơn?"
"Đẹp hơn? Tiểu đề tử càng quyến rũ hơn?"
"Đừng quan tâm nhiều như vậy, chủ nhân thích là được..."
"Những chuỗi lục lạc, tai hồ ly, đuôi mèo, bịt mắt, đồ nhét miệng... Đều mang theo chứ?"
"Đương nhiên mang theo, ha ha, chỉ sợ chân truyền Tố Chân Thiên này cũng không biết phải dùng như thế nào? Không sao cả, đêm nay chúng ta cùng dạy nàng, nhưng nàng đừng quá thất lễ ở trước mặt chủ nhân mới được."
"Thất lễ càng tốt hơn! Để chủ nhân nhìn vẻ mặt ghen ghét của nàng một chút, ha ha..."
...
Tử thôn.
Nhà trưởng thôn.
Tất cả thôn dân đều tụ tập lại, theo thứ tự rút thăm từ trong ống trúc trên tay thôn trưởng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dù thôn trưởng và các thôn dân đều đã tăng thêm tốc độ, nhưng toàn bộ quá trình vẫn tốn rất nhiều thời gian.
Lúc mặt trời ngả bóng về tây, tất cả thôn dân kết thúc rút thăm nhưng không ai rút trúng thăm đã đánh dấu.
Thấy vị thôn dân cuối cùng bốc thăm xong, thăm đã đánh dấu vẫn còn ở trong ống trúc, sắc mặt thôn trưởng lập tức thay đổi, không sai được!
Người phá hỏng quy củ nằm trong số những người xứ khác kia.
Thế là, thôn trưởng lập tức phân phó: "Đi! Nhanh đi đại trạch thôn đông, để những người xứ khác kia lập tức tới rút thăm."
Lập tức có mấy thôn dân nhận lệnh chạy tới đại trạch truyền lời.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã trở về bẩm báo: "Thôn trưởng, những người xứ khác kia nói, bọn họ sẽ tới rút thăm nhưng phải đợi mấy người, bởi vì bên bọn họ còn có người chưa trở về."
Thôn trưởng nghe vậy cau mày, hắn ta biết người không trở về là ai, nhưng chuyện này không thể kéo dài!
Thế là, hắn ta dứt khoát cầm ống trúc, tự mình đến đại trạch thôn đông.
Sau một lát, thôn trưởng dẫn theo một đoàn thôn dân đi tới trước cổng đại trạch thôn đông.
Đã thấy cửa lớn đại trạch đóng chặt, lúc này thôn trưởng tiến lên gõ cửa: "Người xứ khác nhanh mở cửa! Nhanh ra đây rút thăm! Việc này lớn, không thể kéo dài thêm, một khi mặt trời xuống núi, hậu quả khó mà lường được!"
Trong tiếng rầm rầm rầm, chẳng mấy chốc cửa lớn mở ra, một tán tu đứng ở sau cửa.
Thấy thôn trưởng cùng rất nhiều thôn dân, hắn ta lập tức khách sáo nói: "Thôn trưởng yên tâm đừng vội, hiện tại không đủ người, nếu đủ người, chúng ta sẽ tự đi qua rút thăm."
Thôn trưởng vội vàng nói: "Hiện tại có bao nhiêu người? Có bao nhiêu người cứ rút trước rồi nói, nếu không thời gian không đủ, nguyền rủa giáng lâm, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết!"
Nghe vậy, tán tu này cười lạnh trong lòng, bọn họ đã phái người xem toàn bộ quá trình thôn dân rút thăm từ một nơi bí mật gần đó, không ai rút được lá thăm đánh dấu.
Rất hiển nhiên, người trong thôn này đang cố ý.
Chính vì để lại lá thăm đánh dấu kia cho đám "người ngoài" bọn họ.
Cái gọi là trước khi mặt trời lặn không rút thăm sẽ xong đời... Ha ha, chỉ sợ rút cây thăm này, bọn họ mới không sống được.
Thế là, tán tu bình tĩnh nói: "Tốt, vậy ta đi vào gọi mọi người đi ra, kính xin chư vị chờ ở đây một lát."
Nói xong đóng cửa lại, chợt nghe được tiếng bước chân hắn ta đi vào bên trong.
Thôn trưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy người ra.
Trong lòng thôn trưởng lo lắng tiến lên nữa gõ cửa gọi người, lần này lại không có ai đáp lại, trong lòng của hắn ta lập tức hoảng hốt.
Thôn trưởng xoay người trầm giọng gọi mấy thôn dân cường tráng: "Phá cửa đi!"
Các thôn dân rối loạn tưng bừng, chẳng mấy chốc người bị điểm đến tên tiến lên, đồng tâm hiệp lực phá cửa.
Sau khi cửa mở, thôn trưởng lập tức dẫn người xông vào đại trạch, sau đó nhanh chóng phát hiện, trong nhà đã không có một ai!
Người xứ khác vốn ở lại chỗ này đã biến mất toàn bộ.
Trong nháy mắt, sắc mặt thôn trưởng trắng bệch, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ xương sống, cả người như rơi vào hầm băng!
Hắn ta run rẩy ngẩng đầu nhìn lên đường chân trời, đã thấy ở chỗ xa xôi mây đen lăn lộn như thủy triều, quạ đen khí thế hùng hậu thôn phệ chút sắc trời cuối cùng.
Sắc trời ảm đạm, kiếp vân dày đặc kéo dài.
Mãng xà điện quang tím xanh không ngớt di chuyển, nổi lên kiếp lôi, tiếng ù ù nặng nề không ngừng truyền ra.
Tất cả lôi điện khóa chặt Kiều Từ Quang từ đằng xa, rắn rết trốn tránh nàng, không ai có thể đến gần.
Áo bào Kiều Từ Quang phần phật, tóc dài tùy ý bay múa, khí tức càng ngày càng mạnh, cả người như một thanh kiếm sắc bén chậm rãi ra khỏi vỏ, dần lộ ra sự sắc bén.
Nhưng lúc này nàng lại rất khó chịu.
Trong đầu không ngừng hiện ra đủ loại suy nghĩ hoang đường, sa đọa thậm chí cả suy nghĩ dâm tà.
Khi thì nàng nghĩ phải nhanh chóng chém giết vị tân lang kia, khi lại nghĩ đến phải quỳ ở trước mặt đối phương hầu hạ thật tốt; khi thì nhắc nhở mình chú ý độ kiếp, khi thì hận không thể từ bỏ tất cả, chạy như bay đến trước mặt tân lang làm nũng quấn quýt...