Người sống!
Thôn trưởng và các thôn dân đều quá sợ hãi, tế phẩm lần này Tử thôn đưa tới lại là một người sống?!
Lúc này, Bùi Lăng đang đứng trên chính đường đã bố trí tốt, đưa lưng về phía thôn trưởng và tân nương, không nhìn thấy khuôn mặt tân nương.
Nhưng thông qua luồng khí tức cường đại này đột nhiên bạo phát ra, hắn lập tức nhận ra tân nương là Kiều Từ Quang!
Thì ra là thế!
Kiều Từ Quang không chết thật, chắc chắn đối phương thông qua đám tang mà Tử thôn tổ chức vào hôm qua, đạt được rất nhiều manh mối, hiện tại dựa vào đám tang để tìm được vị trí Tang thôn.
Chỉ có điều, bây giờ hắn bị hệ thống điều khiển không giúp được Kiều Từ Quang, lấy thực lực cá nhân của đối phương, chắc chắn không đối phó được thôn trưởng Tang thôn...
Lúc này, Kiều Từ Quang đã khôi phục ý thức, nàng nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thoạt nhìn đây là một thôn làng rất bình thường, ngay cả thôn dân, hài đồng xung quanh cũng rất bình thường, thậm chí quần áo của rất nhiều người còn có mảnh vá, nghiễm nhiên là dân chúng nghèo tầm thường nhất.
Nhưng rất nhiều thứ trang trí trong thôn đều là da người xương người chế thành.
Thậm chí hoa lụa màu đỏ treo xung quanh cũng mơ hồ tản ra mùi máu, rõ ràng là máu người tô lên.
Lại cẩn thận kiểm tra thôn dân ở trong tầm mắt, dù trong cảm giác bọn họ đều là một vài phàm nhân không có chút tu vi nào nhưng cảm giác hoàn toàn khác với Tử thôn! Nàng không nói rõ được vấn đề trong đó, nhưng có một loại trực giác nơi này không có người sống.
Đây là ma quật!
Hơn nữa, bây giờ nàng mặc hỉ phục của tân nương, cách đó không xa đang có một người ăn mặc theo kiểu tân lang quan.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng của đối phương nhưng Kiều Từ Quang lập tức kịp phản ứng, lần này mình làm tế phẩm mới đến chỗ này, chắc chắn tân lang quan kia là mục tiêu tiếp nhận hiến tế.
Dù không phải, chắc chắn cũng rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Kiều Từ Quang không chút do dự, bàn tay trắng nõn đưa ra, đánh một chưởng về phía tân lang kia!
Oanh!!
Chưởng kình vừa tới giữa không trung đã bị một luồng lực lượng âm u lạnh lẽo chấn vỡ.
Một bóng dáng như quỷ mị chợt lóe lên, lập tức ngăn ở trước mặt Kiều Từ Quang.
"Tân nương tử, nhanh bái đường." Thôn trưởng Tang thôn nhìn chằm chằm Kiều Từ Quang, ánh mắt âm u tàn nhẫn, giọng nói mang theo sự mê hoặc, "Con ta cưới thê tử, vốn muốn người chết, ngươi lại là người sống, cho nên ngươi không thể làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp."
"Bây giờ điển lễ sắp đến, ta lấy thân phận A Ông đặc cách cho ngươi có thể sử dụng lễ nghi chính thê vào cửa."
"Ngươi còn không nhanh đi vào bên trong bái đường?"
Lúc hắn ta nói chuyện, một luồng lực lượng kỳ dị không ngừng đánh thẳng vào tâm cảnh của Kiều Từ Quang, khiến nàng công nhận cách nói của đối phương.
Chỉ có điều, trong mắt Kiều Từ Quang lấp lóe tia sáng, cười lạnh một tiếng, lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Dùng loại mưu mẹo nham hiểm này với tu sĩ tâm chí không kiên định, hoặc là tu vi không đủ chắc chắn mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng đối với nàng cũng chỉ là cơn gió mát quất vào mặt, không hề có tác dụng.
Lúc này Kiều Từ Quang khẽ vươn tay, trong tay lập tức có thêm một nhánh hoa như vừa mới bẻ.
Nhánh hoa này khoảng hơn một xích, trên cành cây màu nâu tỏa ra lấm tấm nụ hoa màu trắng.
Thân cành, cánh hoa, nụ hoa đều có vô số phù văn nhỏ bé phức tạp như ẩn như hiện.
Đây là pháp bảo bản mệnh của Kiều Từ Quang, Vạn Huyền Chi.
"Tà ma ngoại đạo, người người có thể tru diệt!" Kiều Từ Quang lạnh lùng nói, bàn tay trắng nõn chỉ ra một cái, trên Vạn Huyền Chi lập tức tróc ra mười mấy nụ hoa màu trắng hóa thành từng nguyệt nhận màu phấn trắng cắt phá bầu trời, dùng một đường vòng cung kỳ quái quỷ dị chém về phía thôn trưởng.
Sắc mặt Thôn trưởng thay đổi, nhìn nguyệt nhận gào thét mà đến, nâng hai tay lên bắt loạn vào khoảng không một cái, lại cứ thế nắm tất cả nguyệt nhận ở trong tay.
Trong chốc lát, nụ hoa biến thành nguyệt nhận đều bị áp chế, không thể động đậy.
Cảm nhận được lực lượng mênh mông hùng hậu giữa hai tay của thôn trưởng, căn bản không phải tu sĩ Kết Đan kỳ có thể chống lại, trong tay Kiều Từ Quang biến đổi pháp quyết, toàn bộ nhánh hoa đột nhiên hóa thành một thanh phi kiếm bắn ra kiếm khí lành lạnh, tiếng rít mới lên đã xuyên qua thân thể thôn trưởng!
Ong!
Trường kiếm đâm xuyên qua ngực thôn trưởng, tiếng gào mới chầm chậm kết thúc.
Nhưng ngay sau đó thôn trưởng hóa thành một đoàn sương đen, nhanh chóng hội tụ thành hình ở cách đó không xa, lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Vẻ mặt Kiều Từ Quang nghiêm nghị, pháp quyết trong tay lại biến đổi, khí tức trên người càng ngày càng mạnh, phi kiếm giữa không trung đột nhiên vòng một cái, thân kiếm hơi lắc, chợt một chia thành hai, hai chia thành bốn, bốn chia thành tám.
Tám đạo phi kiếm giống nhau như đúc, khí thế rét lạnh tung hoành, mang theo kiếm ý nghiêm nghị gầm thét chém về phía thôn trưởng.
Vào lúc này, khuôn mặt thôn trưởng đột nhiên nhanh chóng nhạt đi, đường nét trên mặt nhanh chóng biến mất, quanh thân hiện ra vô số chú văn huyết sắc, hắn ta không né tránh, cả người đột nhiên bị sương mù bao phủ.
Vù vù vù...
Phi kiếm chém vào trong sương mù lập tức như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn không thể thương tổn được thôn trưởng.