"Thôn trưởng, nhưng tiếp tục như thế toàn bộ làng còn có thể tồn tại bao lâu?" Lão Dương gia kia nhăn mày đau khổ nói, "Ta không cam lòng! Nửa tháng trước, một nhà cháu của ta vừa bị rút trúng, nếu lần này ta cũng rút được, vậy cả nhà ta sẽ hoàn toàn tuyệt hậu..."
Thôn trưởng thở dài đang định nói chuyện, vào lúc này luồng gió mát thổi qua, bóng dáng Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý xuất hiện ở bên cạnh hắn ta. Thấy thế, thôn trưởng lập tức thu lại vẻ mặt, giải thích: "Người xứ khác, đây là quy củ trong thôn, các ngươi yên tâm chỉ cần không làm trái với quy củ trong thôn, dù rút thế nào cũng không rút đến các ngươi."
"Nhưng lúc rút thăm, sinh linh toàn thôn đều phải có mặt ở hiện trường."
"Đây là quy củ."
"Nếu không nguyền rủa sẽ giáng lâm."
Nói xong, quay đầu dự định tiếp tục thuyết phục lão Dương gia rút thăm.
Nhưng Kiều Từ Quang lắc đầu đột nhiên mở miệng: "Hiến tế năm ngày một lần, vì sao hiện tại mới chỉ một ngày lại muốn rút thăm lần nữa?"
"..." Bàn tay đang cầm ống trúc của thôn trưởng đột nhiên lắc một cái, sau đó ổn định, hoảng sợ nói, "Sao ngươi lại biết?!"
Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta kịp phản ứng, hỏi, "Là Khốc Tang bà nói cho ngươi biết?"
Lúc nói lời này, thôn trưởng lộ ra vẻ đau thương rõ ràng.
Khốc Tang bà lớn tuổi cũng không sống được mấy ngày nữa, dòng dõi thân quyến của nàng cũng toàn quân bị diệt trong mấy lần rút thăm trước đó, tâm nguyện duy nhất của đối phương là giúp đỡ thôn lang vào thời khắc cuối cùng.
Người xứ khác này rõ ràng là người tu hành trong truyền thuyết...
Nhưng vấn đề là, chân tướng căn bản không đơn giản như Khốc Tang bà đã tưởng!
Làm như thế, căn bản không giúp được thôn làng, ngược lại có thể mang đến kiếp nạn hủy diệt cho thôn làng.
Nghe vậy, Kiều Từ Quang từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Ta đã biết đại khái lai lịch thôn làng, nhưng trong đó còn có rất nhiều chi tiết muốn thỉnh giáo thôn trưởng."
Ngay sau đó còn nói, "Ta đã thử qua, nói rõ tình huống trong thôn với người đã biết bí mật thôn làng sẽ không bị nguyền rủa."
"Cho nên, kính xin thôn trưởng giải thích nghi ngờ cho ta."
"Ta là chân truyền đệ tử Tố Chân Thiên một trong chín môn phái lớn, có lẽ có cách nào đó để giải trừ nguyền rủa cho quý thôn."
Nghe vậy, vốn vẻ mặt lão Dương gia chậm chạp không dám rút thăm đã rất nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ: "Thôn trưởng, ta thấy vẫn nên đồng ý với người xứ khác này đi, không, đồng ý với vị tiên cô này đi! Những năm gần đây, quy tắc sửa đi sửa lại, năm ngày một lần vốn đã vượt qua năng lực của chúng ta."
"Họa diệt thôn đã ở ngay trước mắt."
"Huống chi hiện tại lại đổi thành một ngày?"
"Tiếp tục như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết sạch!"
"Vị tiên cô này đã đồng ý giúp đỡ, tại sao không thử một chút?"
"Chẳng lẽ kết quả sẽ tệ hơn?"
Thôn trưởng cau mày, do dự một lát, sau đó thở dài, nói với lão Dương gia: "Ngươi đi ra ngoài trước, cũng để người bên ngoài chờ một chút."
Lão Dương gia vội vàng rời đi, trước khi đi vẫn không quên hành lễ với Kiều Từ Quang, tha thiết nói: "Làm phiền tiên cô."
Chờ trong phòng chỉ còn lại ba người, thôn trưởng đi qua khóa cửa lớn, tiếp theo ra hiệu Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý đi cùng mình.
Hắn ta dẫn theo hai người đến hầm ở hậu viện, phía dưới hầm ngầm có một mật đạo, sau khi đi xuyên qua lại tới một đại sảnh rộng lớn dưới mặt đất.
Sau khi đi vào, bọn họ thấy một bộ khung xương đang quỳ, quần áo Khốc Tang bà rơi lả tả ở bên cạnh.
Thôn trưởng nhìn vậy khe khẽ thở dài, đi qua quỳ rạp xuống bên cạnh Khốc Tang bà, trịnh trọng lễ bái phía sau bức rèm che.
Giống với lúc trước Vũ Mông tiên tử đến đây, rõ ràng rèm châu cực kỳ dễ thấy, khoảng cách cũng không xa, nhưng sau khi Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý đi vào chú ý tới khung xương của Khốc Tang bà, chú ý tới những linh vị thành trì kia, cũng chú ý tới đủ loại chi tiết xung quanh, lại không hề có suy nghĩ nhìn ra sau rèm châu.
Cho đến khi thôn trưởng lễ bái, bọn họ mới vô thức nhìn sang.
Sau đó hai người cùng thay đổi sắc mặt, tượng thần sau bức rèm che, trong mắt thôn trưởng là một tu sĩ áo vải khuôn mặt mơ hồ, nhưng ở trong mắt hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ lại là tai họa lớn khủng bố khó mà miêu tả!
Trái tim Kiều Từ Quang và Thạch Vạn Lý đập loạn, sau khi nhanh chóng dời ánh mắt vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.
Chú!
Lấy xuất thân của bọn họ, sự hiểu biết với phương thế giới này hơn xa đám tán tu.
Hiện tại lại lập tức phân biệt ra, tượng thần này là "Chú" trong truyền thuyết... Thôn này thật sự có liên quan đến vị cấm kỵ kia!
Thôn trưởng lễ bái xong, dường như cả người vừa già mấy phần, hắn ta ho khan vài tiếng, nói: "Các ngươi có thể hỏi ba câu, nhưng cái giá phải trả là tế phẩm lần này sẽ được chọn từ các ngươi."
"Nếu không thể đồng ý, vậy ta cũng không biết nói cái gì."
Hàng lông mày kẻ đen của Kiều Từ Quang cau lại, lập tức hỏi: "Tế phẩm lần này cần bao nhiêu người? Nếu muốn tất cả mọi người trong căn nhà đang ở nhờ, vậy là chuyện không thể nào."
Thôn trưởng khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ cần một người là được."
"Nhưng trong quá trình hiến tế, người làm trái với quy tắc chắc chắn phải tính vào trong đó."