Từ lúc mình lên đảo đến nay, khắp nơi đều dựa vào Kiều chân truyền, cứ thế dù cơ duyên ở ngay trước mặt, có mặt mũi gì đi tranh giành với Kiều Từ Quang?
Huống chi, hắn ta là lâu chủ phân lâu Thiền Lâu, đại diện mặt mũi Lưu Lam hoàng triều lên trên đảo này, sao có thể không làm gì, ngồi hưởng sự che chở và chia sẻ của Kiều Từ Quang?
Cho nên qua loa hai câu, Thạch Vạn Lý vẫn kiên quyết rời đi.
Sau khi hắn ta đi, mấy người Nguyễn Chỉ cũng hơi ngồi không yên: "Những ngày qua, cái gì cũng do sư tỷ tự đi làm, một ngựa đi đầu. Dù sao chúng ta cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ lại như hài đồng, để sư tỷ một mình mạo hiểm làm mọi thứ... Thật sự quá vướng víu!"
"Thạch lâu chủ đã ra ngoài nghe ngóng tin tức, mặc dù hắn Kết Đan sớm hơn chúng ta, so sánh ra thực lực tu vi hơi cao hơn nhưng cũng có hạn."
"Hiện tại cũng dám một thân một mình ra ngoài tìm hiểu tình huống, nếu chúng ta cứ co rúc ở đây, chắc chắn chỉ khiến Lưu Lam hoàng triều khinh thường."
"Vậy đi, hai chúng ta đi chung có thể quan tâm lẫn nhau, chắc không có việc gì."
"Tốt, cứ làm như thế!"
Lập tức, bốn người Nguyễn Chỉ quyết định, Kiều sư tỷ đã đi tìm thôn trưởng, Thạch Vạn Lý đi tìm hiểu tình huống đám tang, bọn họ sẽ đi điều tra lai lịch thôn làng này.
Thế là bọn họ gọi tán tu Kết Đan kỳ Vũ Mông tiên tử tới, nói: "Ngươi ở lại nơi này trông coi mọi người một chút, chúng ta có việc đi ra ngoài, sẽ trở về ngay."
Nói xong, cũng mặc kệ Vũ Mông tiên tử vặn hỏi, trực tiếp rời đi.
Thấy Kiều tiên tử, Thạch Vạn Lý và đệ tử Tố Chân Thiên đã đi hết, Vũ Mông tiên tử lập tức hơi luống cuống.
Chẳng lẽ tòa nhà này có vấn đề gì, cho nên người Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều đều không dám ở bên trong?
Hay là Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều đã phát hiện manh mối, muốn bỏ lại tất cả đám tán tu bọn họ, tiện thoát thân đi lấy cơ duyên?
Nghĩ tới đây, Vũ Mông tiên tử quyết định thật nhanh, cũng không thông báo với các tán tu khác, trực tiếp lặng yên rời khỏi tòa nhà, nàng muốn đi tìm Kiều Từ Quang.
Chỉ có đi theo Kiều Từ Quang mới là an toàn nhất...
...
Tang thôn.
Tòa nhà thôn tây.
Tám lô đỉnh làm việc rất gọn gàng, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong chính đường và sương phòng ở hai bên trái phải, còn lấy ra từ túi trữ vật không ít đồ dùng trong nhà, linh tửu, trà bánh, mấy thứ đồ trang trí, còn khảm mười mấy viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng ở trên xà nhà.
Nhà chính vốn vắng vẻ suy tàn, sau khi được bọn họ sửa sang lại một lượt đã lắc mình biến hoá, trông có vẻ hoa lệ xa hoa lãng phí.
Bùi Lăng ngồi xếp bằng trên vân sàng ở sương phòng phía đông thổ tức, sau khi tám lô đỉnh dọn dẹp phòng xong cũng đổi váy áo, trang điểm lại, lúc này đều trang điểm lộng lẫy đứng hầu ở bên cạnh, đầy tình ý nhìn hắn chằm chằm.
Vì đề phòng bị quấy rối, Bùi Lăng dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ như tu luyện, nhưng trong lòng suy nghĩ: "Sáng sớm không trang điểm, đến đêm đừng lôi thôi lếch thếch."
"Quy củ này hơi lạ nhưng bây giờ không rõ tình huống, tốt nhất đừng vi phạm."
"Còn có, ngày mai nhi tử độc nhất của thôn trưởng kết hôn..."
"Tiếp theo tốt nhất ta nên đến chỗ thôn trưởng hỏi thăm tình huống một chút."
"Ngoài ra, người muốn cưới là cô nương thôn khác."
"Đợi ngày mai tổ chức đám cưới xong, phải tìm cơ hội tiếp xúc với vị tân nương kia một chút, hỏi thăm xem Tử thôn ở nơi nào, trong thôn có tình huống như thế nào?"
"Còn có lai lịch của Tang thôn này."
"Phù đảo có liên quan với U Tố mộ một trong bốn khu vực hung hiểm, chưa có người sống có thể đặt chân, nếu có thể thăm dò được lai lịch thôn này, có lẽ có thể giải được rất nhiều câu đố..."
"Chỉ cần xác định đại khái tình huống, mặc kệ cơ duyên ở trong thôn này trốn sâu đến mức nào, ta đều có thể dùng phương thức tu luyện hệ thống uỷ thác để nó trực tiếp tới tay."
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức quyết định, trước tiên một mình đi gặp thôn trưởng.
Tám nữ tu này đã bị bí pháp Thiên Sinh giáo dạy dỗ thành lô đỉnh, đầu óc hơi không bình thường, với hoàn cảnh hiện tại mặc kệ là để các nàng đi theo mình, hay phái đi làm việc khác, e rằng đều không phải chủ ý tốt.
Bởi vậy, hắn quyết định dứt khoát để bọn họ ở lại trong nhà.
Sau khi tính toán tốt tất cả, Bùi Lăng đang muốn đứng dậy, lại đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Gần như trong nháy mắt hắn không thể nhấc mí mắt lên, ngủ thiếp đi ngay tại chỗ...
Lúc nửa mê nửa tỉnh, Bùi Lăng nghe được tiếng mưa rơi rầm rầm, theo đó là tiếng lôi đình nặng nề.
Tiếng lôi đình và mưa rơi đều như đã từng quen biết, nhưng lúc này hắn lại không rảnh quan tâm, bởi vì hắn phát hiện mình đứng trong một tòa tiểu lâu xa lạ.
Trong tiểu lâu này hoàn toàn u ám, khắp nơi đều là cảnh tàn tạ, vô số mạng nhện bao phủ cả lầu các từng tầng từng lớp.
Chỉ có chỗ hắn đứng được coi là khá sạch sẽ.
Cách đó không xa có một cửa sổ không có song cửa sổ, ngoài cửa sổ là cơn mưa to, giữa không trung là tiếng sấm cuồn cuộn.
Nhưng điều kỳ quái là, dù mưa rơi rất lớn, gió đập vào mặt cũng đầy hơi nước, nhưng trên mặt đất lại khô ráo, không thấy bất kỳ nước đọng gì.