Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 907: Một bài đồng dao




Chẳng mấy chốc trong phòng vang lên đủ loại tiếng động chế tạo...

Ở một chỗ cách nhà dân này khá xa, một tán tu khí thế hung hăng xông vào một gia đình.

Gia đình này ở ven sông, trong sân mới trồng một gốc liễu lớn mấy người ôm mới hết.

Lúc này, bốn năm đứa trẻ con xõa tóc cầm cành liễu trong tay, đang chơi đùa dưới tàng cây.

Thấy hắn ta xông tới đều giật nảy mình, lộ ra vẻ e ngại.

Tán tu kìa không nhìn vào đám trẻ con, sau khi xông vào trong phòng tìm kiếm một lượt, ngoại trừ một vài phế phẩm thì không có bất kỳ phát hiện nào.

Trở lại trong viện, thấy mấy đứa trẻ con không khóc không nháo không chạy nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi bùng lên lửa giận, đang muốn ra tay giết chết bọn chúng ngay tại chỗ, trong lòng đột nhiên hơi động, lấy ra một viên linh quả cấp thấp từ trong túi trữ vật, ngoắc tay ra hiệu hài tử nhỏ tuổi nhất tới: "Trong thôn các ngươi có tin đồn gì đặc biệt không?"

Sắc mặt đứa bé kia hơi vàng, trên gương mặt dính lấm tấm tro bụi bẩn thỉu, trên đầu còn cài một đóa hoa cỏ, lại là một tiểu nữ hài vẻ ngoài gọn gàng thanh tú.

Nàng nhìn linh quả kia lộ ra vẻ do dự, như muốn đến gần lại không dám.

Thấy thế, tán tu kìa kiềm chế tính tình lại dụ dỗ vài câu, tiểu nữ hài mới chậm rì rì đi đến bên cạnh hắn ta từng chút một, đưa tay nhận lấy linh quả.

Tán tu khẽ vung tay lên tránh khỏi nàng, nói: "Ngươi nói cho ta biết trong thôn các ngươi có tin đồn đặc biệt gì không đã?"

Tiểu nữ hài do dự một chút, mới nói: "Có."

"Là cái gì?" Trong lòng tán tu vui mừng, vội hỏi.

"A gia nói, nếu tộc huynh nhà trưởng thôn còn không cưới thê tử sẽ không tốt." Tiểu nữ hài cắn môi, "Vì vậy để chúng ta đều là con ngoan trong nhà, hắn phải giúp đỡ đi tích lũy sính lễ."

Cưới thê tử?

Sính lễ?

Tán tu nhíu mày lại, hắn ta đi theo Ngọa Khâu lão tổ và Tiêu thị Tứ lão vào thôn sau, không hề nghe được tin tức liên quan đến việc trong thôn có việc mừng.

Lúc này suy nghĩ một chút, cảm thấy không có đầu mối, tiếp tục vặn hỏi: "Còn có gì không?"

"Còn có?" Tiểu nữ hài ngơ ngác nhìn linh quả trong tay hắn ta, hơi chất phác nói, "Còn có... Không biết."

Dường như phát hiện sắc mặt tán tu âm trầm, mấy người đồng bạn cách tiểu nữ hài không xa lấy hết can đảm đi lên nói: "Còn có một khúc đồng dao, a gia nói là tổ tiên truyền thừa, ngươi muốn nghe không?"

Tán tu lập tức nói: "Nhanh nói!"

Mấy đứa bé gật đầu một cái, vung cành liễu trong tay ra, đồng thanh hát lên: "Cây liễu sống, rút con quay."

Giọng nói vừa dứt, tán tu đột nhiên thấy choáng váng, "ba", trên lưng hắn ta bị quất mạnh một cái, truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng.

Tán tu hoảng sợ, lúc lảo đảo ngạc nhiên phát hiện hắn ta lại biến thành một con quay???

Vừa nãy đám hài đồng xung quanh còn tỏ ra sợ hãi, bọn họ vung cành liễu trong tay, cười đùa đánh xuống từng cái một.

Tiếng đồng dao trong trẻo vẫn còn tiếp tục: "Cây liễu xanh, chạy không chuông."

"Cây liễu chết, đá quả cầu."

"Câu liễu nảy mầm, đánh nhổ."

Sau một lúc lâu, mấy đứa bé đồng tâm hiệp lực dọn dẹp tán tu rơi đầy đất, chất đống đến dưới cây liễu.

Gốc rễ cây liễu nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã thôn phệ huyết nhục di cốt, trong viện nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

...

Tiêu Trọng Đào đá văng một cánh cửa lộ ra nội thất đơn sơ, một nữ tử phàm nhân hơn hai mươi ăn mặc kiểu thiếu phụ ngồi trong phòng bị dọa sợ, đứng bật dậy trước guồng quay tơ.

Sắc mặt nữ tử này vàng như nến nhưng lờ mờ có thể thấy được vẻ xinh đẹp trên mặt, đang hoảng sợ nhìn bọn họ, cũng không dám thở mạnh.

Tiêu Trọng Đào không hề để ý tới nàng, đi thẳng về phía trước đập vỡ tất cả hòm xiểng cái bàn giường, lại đào móc từng tấc trên mặt đất, kiểm tra nóc nhà bốn vách tường... Lúc này, cuối cùng nữ tử bị dọa sợ ngây người đã lấy lại tinh thần, lắp bắp chất vấn: "Các ngươi... Sao các ngươi dám xông vào nhà ta?"

Tiêu Trọng Đào cười lạnh, nói: "Tìm vài thứ, ngươi..."

Còn chưa nói hết câu, hắn ta đột nhiên cảm thấy yết hầu bị chặn lại, chẳng mấy chốc toàn thân bủn rủn như bị thứ gì đó lập tức rút mất tất cả sức lực, pháp lực cả người yên lặng, giãy giụa đủ kiểu cũng không thể điều động chút nào... Chẳng mấy chốc, hắn ta và tán tu Trúc Cơ kỳ đi theo bên cạnh đều bị lực lượng vô hình treo lên, máu tươi cuồn cuộn chảy xuôi...

Phía dưới, nữ tử phàm nhân thấy cảnh này khe khẽ thở dài, chợt ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu dệt vải.

Máu tươi thấm ướt sợi tơ, vốn là vải dệt thủ công màu trắng dần chuyển thành màu đỏ thắm... Nữ tử nhìn xem, dần giãn lông mi, lộ ra vẻ vui mừng.

Cùng lúc đó, Ngọa Khâu lão tổ đang đứng trước mặt một lão tẩu tuổi già sức yếu, hai mắt trợn lên, vẻ mặt sợ hãi, trong cổ phát ra tiếng "Ôi ôi" nhưng mặc kệ hắn ta hoảng sợ muốn chết đến mức nào, lực lượng vô hình vẫn treo hắn ta lên giữa không trung từng chút một...

...

Tử thôn.

Thôn đông.

Một tòa nhà rách nát lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững, nhà dân gần nhất cũng cách mấy trăm trượng.

Thôn dân dẫn đường đưa bọn họ tới cửa, liền cáo từ rời đi.

Đám người không kịp giữ lại liền quay đầu đánh giá căn nhà trước mặt.

Có thể nhìn ra được, lúc nơi này xây dựng rất tinh tế, cũng chiếm diện tích rộng lớn.