Mặc dù cho đến bây giờ bọn họ còn chưa gặp nguy hiểm gì, nhưng thôn này cho người ta một cảm giác quái dị không diễn tả được.
Kiều Từ Quang suy nghĩ, hiện tại dù là cơ duyên trên đảo hay là làm thế nào đi ra nơi đây, điểm mấu chốt đều ẩn giấu ở trong thôn làng trước mặt.
Nhưng bây giờ một mình nàng vào thôn, những người khác cũng bị dụ hoặc đi vào...
Nghiêm túc suy nghĩ, nàng lập tức hạ quyết tâm, tiếp tục lãng phí thời gian không có chút ý nghĩa nào với nó như vậy, không bằng trực tiếp dẫn mọi người vào thôn.
Nhiều nhất đến lúc đó dùng thêm chút tinh lực, bảo vệ những người khác là được.
Thế là, lúc này nói: "Nó không muốn để chúng ta đi, vậy đi vào gặp nó."
Nàng nói xong lập tức đi vào trong làng.
Những người khác thấy thế vội vàng đuổi theo.
Một lần nữa đi vào làng, tất cả mọi thứ trong tầm mắt không có chút thay đổi nào.
Thôn dân mà Kiều Từ Quang vừa nghe ngóng tin tức vẫn buồn bã ủ dột ngồi xổm ở dưới mái hiên.
Kiều Từ Quang truyền âm cho đám người: "Đều cẩn thận một chút."
Sau đó đi đến trước mặt thôn dân kia, bình tĩnh nói, "Ngày mai đến tham gia đám tang, không biết cần phải làm những gì?"
Thôn dân kia ồm ồm nói: "Đầu thôn đông có một tòa nhà lớn bị bỏ hoang đã lâu, nhưng còn có thể ở lại, ta dẫn các ngươi đi qua, đến lúc đó các ngươi nghỉ ngơi một chút."
"Đúng rồi, các ngươi là kẻ ngoại lai, bình thường thì cũng thôi, bây giờ trong thôn có việc, mong rằng các ngươi tuân thủ một vài quy củ."
Kiều Từ Quang trầm giọng hỏi: "Quy củ gì?"
"Cũng không có cái gì, đừng làm ồn ào ở trong thôn, đừng xông vào phòng trống, đừng bắt nạt những người thôn dã chúng ta..." Thôn dân kia xoay người, vừa đi trước dẫn đường vừa nói, "Ngoài ra buổi đêm đừng mặc đồ đỏ, ban ngày đừng cài trâm hoa."
Mặc đồ đỏ?
Trâm hoa?
Kiều Từ Quang suy nghĩ, mặc đồ đỏ còn có thể hiểu, dù sao trong thôn có đám tang, bình thường đều kiêng dè màu sắc sặc sỡ.
Nhưng vì sao ban đêm không thể mặc đồ đỏ?
Về phần ban ngày đừng cài trâm hoa, càng không thể suy đoán được.
Mặc dù bọn họ và nhà có đám tang không hề liên quan gì, cũng không thể đốt giấy để tang vì người chết trong ngôi làng kỳ quái này, tuy cài trâm hoa sắc sỡ đi tham gia đam tang cũng không ổn, nếu mang hoa màu trắng cũng là kính trọng chủ gia, vì sao lại kiêng dè?
Chỉ có điều, thôn này có vấn đề, cũng không thể hoàn toàn tin lời của thôn dân này.
Nghĩ đến đây, Kiều Từ Quang nhanh chóng nhìn đám người bên mình, phát hiện cũng không có ai mặc đồ đỏ trâm hoa, trong lòng tạm thời thả lỏng, thử dò hỏi: "Xin hỏi, vì sao mặc đồ đỏ trâm hoa lại không ổn?"
Thôn dân kia lắc đầu nói: "Thế hệ trước truyền thừa quy củ đều nói như vậy, về phần lý do, người thôn dã dốt đặc cán mai cũng không rõ ràng."
Thấy không thể hỏi ra lý do, Kiều Từ Quang không tiếp tục đề tài này, mà hỏi tình hình chủ gia đám tang: "Người qua đời là ai? Chủ gia họ gì? Ở nơi nào trong làng? Chúng ta có cần chuẩn bị chút đồ thăm hỏi không?"
Cùng lúc đó, Tang thôn.
Bùi Lăng đang nghe thôn dân dẫn đường nói về quy củ trong thôn: "Công tử không phải người ngoài chỉ là du lịch nhiều năm, chắc hẳn không nhớ kỹ tập tục quê cũ."
"Lần này trở về, nhớ đừng nói to làm ồn ào, cố gắng đừng quấy rầy những người khác."
"Còn có, sáng sớm đừng trang điểm, đến đêm đừng lôi thôi lếch thếch."
Hả?
Bùi Lăng khẽ cau mày, suy nghĩ đảo quanh, nói: "Lão trượng, vì sao lại vậy?"
"Đây là quy củ do lão tổ tông truyền thừa." Thôn dân kia thở dài, nói, "Công tử mới trở về, đúng là vẫn chưa nhớ lại."
"Nhưng không sao, qua ít ngày công tử sẽ nhớ lại."
Lúc thôn dân nói lời này rất tùy ý cũng rất chắc chắn, Bùi Lăng nghe vậy trong lòng lại hơi lạnh lẽo.
Vào lúc này, bọn họ đi tới một con ngõ hẻm nhỏ mấp mô, phía trước là một tiểu viện cửa riêng, gạch xanh ngói xanh, đầu tường lộ ra một gốc cây dong cao lớn, cây mọc thành rừng, rễ phụ rủ xuống như thác nước.
Thôn dân tiến lên đẩy cửa ra: "Công tử, đến rồi."
Tiểu viện rất lớn, trong tầm mắt vô cùng suy tàn.
Cây dong cành lá rậm rạp, bên dưới nó lại không có một ngọn cỏ, chất đầy lá rụng che kín mít nền gạch xanh, trong chớp mắt mở cửa, lấy thính lực của tu sĩ có thể nghe rõ vô số sâu bọ hoảng sợ nhanh chóng bò qua khe hở lá rụng phát ra tiếng sột soạt.
Cánh cửa mở ra khiến bụi bặm bay tứ tung một lúc lâu mới dần dừng lại.
Thôn dân kia tùy ý nhìn vào trong, nói một câu: "Xin công tử cứ tự nhiên."
Trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Bùi Lăng đứng ngoài cửa viện, lấy 【 Oán Yểm thần thông 】 kiểm tra cả toà nhà này một lượt, phát hiện trong tầm mắt cũng không có biến hóa gì, lúc này mới đi vào.
Giẫm lên lá rụng thật dày đi xuyên qua đình viện, lúc mở cửa phòng chính không nhịn được ngẩn ngơ.
Thấy phòng chính vô cùng rộng rãi, bên trong bày biện vô cùng tinh tế, cái bàn, bình phong, đồ uống trà, đồ trang trí, tỳ nữ... Mọi thứ đầy đủ, có điều đều là giấy.
Không biết những đồ bằng giấy này do ai làm ra lại sinh động như thật, ngay cả hoa văn gỗ đá cũng bắt chước cẩn thận tỉ mỉ.
Nếu không phải lúc mở cửa có một cơn gió cuốn vào, thổi bay một cái bàn gần cửa nhất, suýt nữa không nhận ra sơ hở.