Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 847: Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh




Trên bồ đoàn ở chính giữa, Lệ Liệp Nguyệt áo đen váy đen đang ngồi xếp bằng.

Vốn nàng đang nhắm mắt điều tức, nghe vậy chậm rãi ngước mắt lên, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng tím u ám rồi biến mất, thản nhiên mở miệng: "Đi xuống đi."

Hiểu Nghê thấp giọng nói: "Vâng."

Chợt lặng yên cáo lui.

Trong cung điện, tâm niệm Lệ Liệp Nguyệt vừa động, trận văn phức tạp xung quanh lập tức sáng lên ánh sáng, khí tức âm u lạnh lẽo tối nghĩa như mở ra, lập tức tràn ra khắp nơi.

Cảm nhận được sự tịch mịch lành lạnh quen thuộc kéo mình vào một thế giới tối tăm mờ mịt, ánh mắt Lệ Liệp Nguyệt lạnh lùng.

Mua đồ của Thiên Sinh giáo ở chỗ như Vạn Hủy hải, đây là chuyện ngu xuẩn chỉ có tán tu không có kiến thức mới có thể làm ra!

Thật sự cho rằng Thiên Sinh giáo sẽ vì chút linh thạch để chân truyền tự mình ra mặt thiết kế mấy thứ thấp kém như váy sam bịt mắt sao?

Cũng chỉ có loại người danh tiếng còn chưa truyền đến chỗ đồng minh khác như Bùi Lăng, người trong cửa hàng không nhận ra thân phận của hắn, cho rằng chỉ là người bình thường.

Nhưng dù như thế, đổi lại là tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường, dù nam hay nữ mặc những váy sam pháp bảo đã bị động tay động chân kia không bao lâu sẽ vì ham muốn nhanh chóng mở rộng, phá tan đạo tâm, từ đây quên sạch đại đạo, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nhục dục, biến thành lô đỉnh lại không có thời gian xoay sở!

Mặc kệ lần này Bùi Lăng vô tình hay cố ý, là Thánh Tử tương lai của Thánh tông, đạo lữ tương lai của mình, đều không nên phạm phải sai lầm này!

Rất hiển nhiên, từ sau khi đoạt giải nhất Thi Đấu Ngoại Môn, trong khoảng thời gian này Bùi Lăng sống quá xuôi gió xuôi nước, đã quên sự tàn khốc của thế gian này.

Lần này phải để hắn tỉnh táo lại.

Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Lệ Liệp Nguyệt nhắm mắt lại, trong nháy mắt sóng dữ tịch mịch tối nghĩa trào lên dữ dội, cắn nuốt bóng dáng của nàng.

Không có bất cứ động tĩnh và dấu vết gì, bóng dáng Thánh Nữ lập biến mất trong cung điện rộng lớn.

...

Trong tầm mắt là huyết sắc dày đặc.

Dường như toàn bộ bầu trời đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Màu sắc ở chân trời càng thêm nồng đậm, màu đỏ tía như vết máu khô cạn.

Phía dưới là một vùng nước rộng lớn như biển cả, lại không phải biển cả màu xanh thẳm thường gặp, mà là màu đen nặng nề.

Đưa mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng có dãy núi chập trùng màu trắng bệch lộ ra trên mặt biển màu đen.

Chỉ là nhìn kỹ lại, những cái được gọi là dãy núi đều do từng đống xương trắng đắp lên mà thành, liên miên chập trùng, cũng không biết góp nhặt bao nhiêu xương cốt sinh linh mới có quy mô như thế.

Vù vù vù...

Bên tai vang lên tiếng gió dữ dội, ba người Bùi Lăng, Trịnh Kinh Sơn và Ngọc Tuyết Chiếu đột ngột xuất hiện ở trên vòm trời, bắt đầu rơi thẳng xuống.

Vừa tiến vào không gian mới này, Bùi Lăng lập tức phát hiện, phong ấn của Cửu Phách Đao đã được mở ra!

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, bọn họ đã nhanh chóng rơi xuống.

Lúc sắp rơi vào trong biển, Bùi Lăng mới giật mình, thứ màu đen sôi trào dữ dội ở phía dưới căn bản không phải nước biển, mà là vong hồn vô cùng vô tận!

Dường như ngửi được khí tức của người sống, vong hồn vốn tuỳ tiện trôi nổi lập tức sôi trào.

Bọn chúng cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời huyết sắc phát ra tiếng gào thét im ắng, chen chúc, giãy giụa, khát vọng duỗi ra vô số cánh tay trắng bệch trong suốt, muốn kéo tất cả người sống vào nơi đây, phá tan thành từng mảnh!

Vong hồn có số lượng rất nhiều, khó mà tính toán, lúc xô đẩy như sóng to gió lớn phun trào, trong nháy mắt dấy lên sóng lớn ngập trời gào thét cuốn lấy hai người một hồ đang rơi xuống từ giữa không trung.

Vào lúc quan trọng, Bùi Lăng nhanh chóng phản ứng lại, tâm niệm vừa động Nam Kha Mộng Hỏa hóa thành ba con Vân Bằng chia ra đỡ lấy hắn, Trịnh Kinh Sơn và Ngọc Tuyết Chiếu.

Oanh!

Một con sóng lớn như gò núi gầm thét vỗ xuống, khí thế cực lớn, dường như toàn bộ không gian đều hơi chấn động một cái.

Vèo!

Hỏa Diễm Vân Bằng chở ba người, linh động lại mạnh mẽ xuyên qua từ giữa từng ngọn núi, nhanh chóng nắm bắt một cơ hội, vỗ cánh bay cao, bay thẳng lên vòm trời bằng máu.

Bay thẳng đến vị trí mà vong hồn không thể chạm đến, mới vỗ cánh đảo quanh.

Cuối cùng thở phào được một hơi, Bùi Lăng không quan tâm việc nghỉ ngơi, vội vàng hỏi: "Trịnh sư huynh, ngươi đi theo Lệ sư tỷ lâu như vậy, có biết nơi này là chỗ nào không? Phải ra ngoài thế nào?"

"Vạn... Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh! Nơi này là Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh!" Trịnh Kinh Sơn nằm trên lưng Vân Bằng, một tay túm chặt lông vũ hư ảo của Hỏa Diễm Vân Bằng, trên mặt đầy sợ hãi hét lên.

Khí tức trên người hắn ta đã khôi phục Trúc Cơ hậu kỳ, hiển nhiên phong ấn cũng được mở ra.

Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh?

Nơi này mới là Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh?

Bùi Lăng ngẩn ngơ, nhanh chóng vặn hỏi: "Ra ngoài như thế nào?"

"Không biết..." Trịnh Kinh Sơn lúng ta lúng túng trả lời.

Mặc dù hắn ta xuất thân từ Trịnh thị phụ thuộc Cửu A Lệ thị, nhưng vì tu vi nên cũng không được coi trọng, hiểu biết có hạn.

Cũng chỉ ngẫu nhiên nghe chủ gia nói đến Vạn Hồn Phệ Thần Cuồng Huyết Cảnh.