Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 823: Trâm phượng gõ gối tiếng ngọc tròn




Phệ Hồn quật?!

Lệ Vô Mị nhướn mày, đây là một trong những địa bàn trong tay Cửu A Lệ thị, thừa thãi tài nguyên hồn đạo.

Mặc dù giá trị cực kỳ cao nhưng cũng là khu vực hung hiểm đứng hàng đầu trong số địa bàn của Lệ thị.

Quan trọng nhất là, nơi đây có tác dụng uẩn dưỡng cực mạnh với U Hồn, nhưng nếu là người sống, cho dù tu sĩ cao giai như Lệ Vô Mị, đều có nguy hiểm bị ăn mòn thành U Hồn.

Vì vậy, trong tộc Lệ thị rất thích sản phẩm của Phệ Hồn quật, lại không ai muốn đến đó tọa trấn.

Nghĩ tới đây, Lệ Vô Mị cau mày hỏi: "Trong tộc để ta đến trấn thủ mấy tháng?"

Mấy tháng?

Chủ nhân đề nghị trong tộc là cả một đời...

Tất nhiên Hiểu Nghê không dám nói sự thật này với Lệ Vô Mị, lập tức cung kính nói: "Thuộc hạ không biết."

Sâu trong nội môn, vô số pho tượng yên tĩnh đứng sừng sững.

Mặc dù là ban ngày nhưng Triêu Na hành cung vẫn cho người ta một cảm giác u ám.

Dường như tia sáng ngoài sơn cốc chiếu đến nơi đây, lại bị lực lượng vô hình gì đó thôn phệ.

Trong giây lát, hai bóng dáng chậm rãi hiện ra ở cửa chính hành cung, là Vụ Liễu dẫn theo Bùi Lăng đến đây.

Cửa lớn im ắng mở ra, hai người một trước một sau đi vào, chợt cửa điện sau lưng lại lặng yên không tiếng động đóng chặt.

Trong tầm mắt là bóng tối quen thuộc, xung quanh không ngừng có tiếng ồn ào làm loạn.

Bùi Lăng được Vụ Liễu dẫn đường, đi xuyên qua hành lang trung đình trùng điệp, tiến vào một tòa thiền điện.

Toà thiền điện này vô cùng xinh đẹp, rèm nỉ nặng nề, người phục vụ đứng ở bên cạnh đều xếp chồng hai tay ở bụng dưới, dáng vẻ cung kính.

Lệ Liệp Nguyệt ngồi xếp bằng một mình trên vân sàng, chờ đợi Bùi Lăng đến.

Trên cái bàn con trước mặt nàng không xa có một lò huân hương khói xanh lượn lờ, bay thẳng lên đỉnh điện, sau đó tản ra khắp nơi. Mây khói tản ra quanh quẩn cả điện, tăng thêm một tầng mông lung như mộng như ảo cho tất cả cảnh vật.

Ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt Lệ Liệp Nguyệt ngọc ngà nhẹ nhàng, xương cốt tinh khiết thanh tú, phù văn trên mi tâm nghiễm nhiên có sinh cơ, tùy tiện sáng tối theo nhịp nàng hít thở.

Nguyên Anh trung kỳ!

Lệ Liệp Nguyệt không hề che giấu khí tức của mình, vì vậy Bùi Lăng vừa đi tới đã cảm nhận được tu vi của đối phương.

Trong lòng hắn âm thầm khen ngợi, chắc chắn sư tỷ đã chính vị Thánh Nữ, đáng tiếc lần này không gặp mặt ở ao sen giống lần trước...

Nghĩ vậy, Bùi Lăng lập tức tiến lên hành lễ: "Chúc mừng sư tỷ chính vị Thánh Nữ, nguyện sư tỷ đạo hạnh tinh tiến, sớm thành trường sinh cửu thị!"

Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Chuyến đi này có thuận lợi không?"

"Hồi sư tỷ." Bùi Lăng nói, "Lần này lịch lãm, lúc đầu gặp chút khó khăn trắc trở nhưng dựa vào Huyết Vô Diện sư tỷ tặng cho chỉ hoảng sợ chứ không nguy hiểm, lại thuận lợi kết thành Kim Đan nhất phẩm. Lúc Kết Đan, đủ loại minh ngộ xông lên đầu mới biết được từng lời dạy bảo của sư tỷ như châu ngọc! Lần này đan thành nhất phẩm, đều do sư tỷ dốc lòng chỉ điểm."

Nói xong, lại nói, "Lần này sư đệ lịch lãm trở về, cố ý mang theo một ít quà cho sư tỷ, mong sư tỷ đừng ghét bỏ."

Lệ Liệp Nguyệt nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.

Mặc dù từ trước đến nay nàng cũng không thiếu cái gì, trong khoảng thời gian này, sau khi đăng lâm vị trí Thánh Nữ, thế lực khắp nơi đều lần lượt đưa tới hậu lễ.

Trong đó không thiếu những thứ dù với địa vị này của nàng cũng cảm thấy hiếm thấy trân quý.

Nhưng Lệ Liệp Nguyệt luôn không đặt vật bên ngoài ở trong lòng, vì vậy đều sắp xếp thị nữ ra mặt đối phó, mình căn bản không để ý.

Thế nhưng, lễ vật do Bùi sư đệ đưa tới lại không giống.

Đương nhiên, Lệ Liệp Nguyệt cũng biết, vị sư đệ này không có xuất thân cao quý giống mình, trong tay không dư dả, dù lễ vật được chọn mua tỉ mỉ, e rằng mình căn bản không dùng được.

Nhưng điểm này không quan trọng, quan trọng là đối phương có tấm lòng này là đủ.

Nghĩ đến đây, Lệ Liệp Nguyệt đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình khá tốt, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, chỉ thản nhiên hỏi: "Là cái gì?"

Bùi Lăng nhìn đám U Hồn thị nữ xung quanh, vội ho một tiếng nói: "Chỉ có thể trình lễ vật này cho một mình sư tỷ..."

Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, nhìn xung quanh, Vụ Liễu cùng các thị nữ lập tức nối đuôi nhau lui ra.

Chờ trong thiền điện chỉ còn lại hai người, cửa điện cũng im ắng tự động khép lại.

Lúc này Bùi Lăng mới lấy ra một cái túi trữ vật.

Trong túi trữ vật này đặt một viên Khước Tử Nghịch Mệnh Đan được đóng gói tỉ mỉ, còn có rất nhiều quần áo mới cùng một vài pháp bảo đặc thù.

"Một chút tâm ý, kính xin sư tỷ vui vẻ nhận lấy." Bùi Lăng dùng hai tay nâng túi trữ vật, trong lòng đầy mong chờ nói.

Hiếm khi nào Lệ Liệp Nguyệt lại nở một nụ cười như trăm hoa mới nở, ánh trăng chợt lên, sau đó nàng vươn tay thi triển Ngũ Chỉ Tù Long Ngục , một tay kéo cả Bùi Lăng và lễ vật hắn đưa lên đến trước người!

Ngay sau đó, nàng tiếp nhận túi trữ vật do Bùi Lăng đưa lên, tiện tay đặt ở bên cạnh, lại một tay đè Bùi Lăng ở trên vân sàng.

Thấy sư tỷ chủ động như này, Bùi Lăng lập tức biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ đến sư tỷ còn chưa thay quần áo mới trong túi trữ vật, hắn vội vàng nhắc nhở: "Sư tỷ, nhìn lễ vật trước..."