Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 817: Tư chất Thánh Tử




Ánh mắt Bùi Lăng ngưng tụ, thi khôi này cực kỳ không thích hợp!

Nhưng hiện tại mỗi một chiêu, mỗi một lần ra tay của đối phương, dường như cũng có thể giết chết hắn ngay tại chỗ.

Vì vậy, không kịp suy nghĩ nhiều chỉ có thể toàn lực đối phó kẻ địch.

Xoạt!

Ngay sau đó, Bùi Lăng đã cầm Cửu Phách Đao trong tay!

Xoạt xoạt xoạt...

Trong nháy mắt, Bùi Lăng chém ra ngàn vạn đạo đao khí!

Mỗi đạo đao khí đều tràn ngập khí thế bá đạo vô song, trong mơ hồ lại ẩn chứa một loại uy nghi tự nhiên, khiến vạn vật vô thức thần phục. Chỉ uy lực của một đao cũng không thua một kích toàn lực chém ra lúc hắn độ kiếp!

Cùng lúc đó, đôi mắt Bùi Lăng đột nhiên sáng ngời, Nam Kha Mộng Hỏa đột nhiên lóe lên sâu trong con ngươi, vô số phù văn nhỏ bé xen lẫn, đã thi triển Vĩnh Chú thần thông !

Lúc phù văn nhảy nhót, khí tức cả người hắn như thủy triều bành trướng, sau lưng loáng thoáng xuất hiện một ngọn núi có mảnh cỏ cây xanh um, rừng núi xanh biếc.

Thoạt nhìn dãy núi này ít ai lui tới, trong tầm mắt căn bản không có con đường ra dáng cũng không thấy bất kỳ kẻ nào.

Chỉ thấp thoáng thấy một tòa đạo quan nho nhỏ ở giữa cành lá rậm rạp.

Trông đạo quan kia cổ xưa, lạnh lẽo.

Cái chuông gió treo dưới mái hiên đầy vết rỉ, khắp nơi trên ngói đều dày đặc rêu xanh, cánh cửa loang lổ lộ ra dấu vết tháng năm.

Cao xa mà yên tĩnh.

Tình cảnh này như thế ngoại đào nguyên, lại cho người ta cảm giác quỷ dị không diễn tả được.

"Pháp"!

Vào lúc này, Bùi Lăng dùng hết toàn lực!

Như đã ra tay, lại tốc chiến tốc thắng!

Chỉ tiếc, trên người thi khôi này không có chút oán giận, hận ý, đố kỵ, ác niệm nào... Nếu không hắn còn có thể thi triển Oán Yểm thần thông , phát huy ra thực lực mạnh hơn.

Lúc này, một quyền chưa đánh trúng của thi khôi đã tiếp tục đánh về phía Bùi Lăng.

Nhưng nó chưa áp sát, khí tức đã đột nhiên hạ xuống, trong nháy mắt từ Kết Đan hậu kỳ giảm xuống trình độ Kết Đan trung kỳ đỉnh phong!

Thấy đao khí che khuất bầu trời đánh tới, như muốn xé phương thiên địa này thành hai nửa, thi khôi vô thức muốn tránh đi.

Cũng giống như vừa rồi, trực tiếp vòng qua sau lưng Bùi Lăng.

Nhưng cùng lúc đó một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên duỗi ra từ trong lòng đất, cổ tay trắng như tuyết, mười ngón như măng lại cứng như tinh thiết, một phát bắt được hai chân thi khôi, trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng thiên quân, cứ cố định nó ở nguyên tại chỗ!

Không đợi thi khôi giãy giụa, huyết sát chi khí tràn ngập, lại có mấy đôi tay giống nhau như đúc thò ra từ trong bóng tối, chia ra đè xuống hai vai hai tay còn có đầu của nó.

Trong chốc lát, lực lượng thi khôi bị ngăn trở, cũng không làm được phòng ngự gì đó.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...

Ngay sau đó, vạn đạo đao khí cắt qua cơ thể, thi khôi lập tức bị cắt thành vô số mảnh vỡ!

Xu thế của đao khí không ngừng lại, cứ thế gọt một nửa đỉnh núi sau lưng thi khôi như trường hồng quán nhật, thẳng tiến không lùi, khí thế thừa lại chém một ngọn núi sau lưng thành hai, trong tiếng động núi sụp đất nứt, vẫn chưa thỏa mãn tản đi.

Thấy kẻ địch mạnh đã bị chém ở dưới đao, Bùi Lăng không chút do dự, lập tức thu hồi Cửu Phách Đao, cùng lúc đó chín đôi tay ngọc ngà thò ra từ trong lòng đất và trong bóng tối cũng biến mất theo.

Đây là Huyết Sát đao phách do Cửu Phách đao linh biến thành, vừa nãy không cần Bùi Lăng ra lệnh đã chủ động phối hợp với hắn ra tay, giữ chặt thi khôi bị giảm tu vi trong một khoảng ngắn ngủi cho hắn.

Đao khí và đao linh của hắn đồng căn đồng nguyên, vì vậy cùng lúc chém giết thi khôi, lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đao linh.

Ngay sau đó, Bùi Lăng đánh ra hai đạo pháp quyết xóa đi khí tức của mình, chợt thi triển độn pháp nhanh chóng rời đi.

Trong quá trình này, hắn lại thôi động Huyết Vô Diện biến ảo khuôn mặt, ngay cả áo bào trên người hắn cũng nhanh chóng thay đổi thành một bộ chưa từng mặc.

...

Ngay trong bóng cây ở ngọn núi bên cạnh, Lệ Vô Mị đứng chắp tay, hắn ta che giấu khí tức hoàn mỹ, trừ khi con mắt nhìn thấy, nếu không trong cảm ứng chỉ thấy dưới bóng cây trống rỗng, không có bất kỳ sự tồn tại của sự vật gì.

Ánh mắt của hắn ta trong vắt, mặc dù đứng cách ngọn núi nhìn sang, lại nhìn rõ ràng từ đầu tới đuôi trận chiến của Bùi Lăng và thi khôi.

Đến tận lúc này, trên khuôn mặt vốn không thay đổi của Lệ Vô Mị xuất hiện chút ý cười, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi, khẽ gật đầu.

Đối thủ sau này của Bùi Lăng là chân truyền Thánh tông Tô Chấn Hòa!

Dùng thi khôi đối đầu với kẻ địch là sở trường của Tô Chấn Hòa.

Vì vậy, Lệ Vô Mị đã sớm sưu tập không ít thi khôi, chuẩn bị để sau này Bùi Lăng luyện tập.

Vồn lần này chạy tới chỉ muốn nhanh chóng đưa Bùi Lăng về Lệ thị.

Nhưng thần niệm của hắn ta vừa đảo qua, thấy đối phương đã sớm Kết Đan!

Mục đích khi Cửu A Lệ thị nâng đỡ Bùi Lăng là vì tranh đoạt vị trí Thánh Tử với Chẩm Thạch Tô thị Tô Chấn Hòa.

Tô Chấn Hòa không chỉ là đích tử Tô thị, thuở nhỏ có cự phách Thánh đạo tự mình dạy dỗ, đặt được nền tảng cực kỳ vững vàng, lại nhập đạo sớm hơn Bùi Lăng rất nhiều.