Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 804: Bàn cờ lại xuất hiện!




Dường như lấy hắn làm bấc đèn, cháy lên hừng hực.

Nếu bây giờ Bùi Lăng vẫn là Trúc Cơ, lấy uy năng của Nam Kha Mộng Hỏa, nhiều nhất là thời gian mười tức đã có thể đốt hắn thành tro tàn.

Nhưng hiện tại hắn đang Kết Đan, tinh huyết bản nguyên đến từ Dược Dạ Thư cùng rất nhiều thiên tài địa bảo cần để Kết Đan ủng hộ, khiến khí thế liên tục tăng lên, khí tức cường đại xông lên bầu trời! Chẳng những hoàn mỹ cung ứng cho Nam Kha Mộng Hỏa thiêu đốt, hơn nữa theo ngọn lửa này tràn vào bản thân, tu vi của hắn, nhục thể của hắn, thần hồn của hắn bắt đầu xảy ra một loại biến hóa khó mà miêu tả.

Trong loại cảm giác kỳ diệu này, Bùi Lăng dần quên mình, tâm thần đều chìm vào trải nghiệm trong quá trình Kết Đan.

Trên bầu trời, kiếp vân như mực đậm nhỏ xuống giấy trắng, dấu vết nhuộm ra nhanh chóng mở rộng.

Dược Dạ Thư cau mày, chỉ cần có thể thành công vượt qua kiếp vân có quy mô này, chắc chắn thành Kim Đan nhất phẩm!

Chỉ là...

Trước đó nàng đã đánh giá thấp căn cơ của đệ tử này, hiện tại phạm vi Thiên kiếp lớn hơn dự đoán quá nhiều, bên trong "Tiểu Tự Tại Thiên" còn có rất nhiều sinh linh, vì đề phòng bị liên lụy, trước tiên cần phải đưa toàn bộ chúng nó đến khu vực an toàn...

Nghĩ đến đây, hai tay Dược Dạ Thư bấm niệm pháp quyết, nhanh chóng thu hồi rất nhiều sinh linh và tài nguyên trong "Tiểu Tự Tại Thiên".

Trong cặp mắt màu xanh lục của nàng không ngừng tản ra vầng sáng xanh nhạt, bao phủ những sinh linh và tài nguyên này lại, khiến chúng nhanh chóng thu nhỏ như từng hình tròn bị bong bóng màu xanh nhạt bao bọc, nhanh chóng rơi vào sơn cốc Trầm Miên, lơ lửng ở giữa gốc cây lớn che trời.

Ngay sau đó, Dược Dạ Thư lại đánh ra mấy đạo pháp quyết phức tạp, chỉ thấy toàn bộ gốc cây như hồng hoang trong sơn cốc nhanh chóng có hành động.

Những dây leo chuyên rút ra lực lượng địa mạch cho nàng tản ra quấn lấy gốc cây lớn cứ như là mãng xà, di chuyển vù vù, nhảy ra bên ngoài thung lũng, nhanh chóng đan xen thành từng tấm lưới lớn, bao phủ cả sơn cốc kín không kẽ hở.

Ngay lúc Dược Dạ Thư vội vàng bảo vệ "Tiểu Tự Tại Thiên", Bùi Lăng chợt thấy trước mặt mình xuất hiện một bàn cờ.

Quân cờ đen đã sắp vây kín, lẻ tẻ mấy quân cờ trắng đã sớm không thể cứu vãn.

Thoạt nhìn bàn cờ này rất quen mắt.

Nhưng lúc này, dường như hắn đã quên lãng cái gì đó, làm thế nào cũng nghĩ không ra đã gặp bàn cờ này ở đâu.

Cùng lúc đó, bên tai Bùi Lăng truyền đến tiếng giông tố ầm ầm.

Một bóng người bị bao phủ trong u ám ngồi xếp bằng ở phía bên kia bàn cờ.

Bóng người kia cũng không cao lớn lắm, căn bản không thấy rõ chi tiết, lại cho người ta một cảm giác kinh khủng khó mà miêu tả, dường như chỉ đảo qua đã vô thức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Dường như từ nơi sâu xa có điều gì đó khiến mình cảm thấy e ngại từ sâu trong lòng sắp xảy ra.

Cách bàn cờ không xa, một thiếu nữ ngồi quỳ chân xem cờ.

Thiếu nữ này có làn da non mịn tuyết trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã, khóe miệng có một nốt ruồi đen khoảng hạt vừng thêm mấy phần hoạt bát. Nàng mặc váy sam phức tạp hoa lệ, mái tóc búi kiểu Song Loa Kế, giữa búi tóc cài châu ngọc, ăn mặc như tiểu thư khuê các trong thế tục.

Chỉ có điều, dường như thiếu nữ rất buồn phiền, nàng ngẩn ngơ nhìn thế cờ trước mặt, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy vẻ bi thương và u buồn nồng đậm không tản ra nổi.

Tình cảnh trước mắt như đã từng quen biết, nhưng lại khiến Bùi Lăng cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Đến lượt ngươi hạ cờ." Vào lúc này, cái tên ngồi phía đối diện bàn cờ đang đánh cờ với hắn nói.

Trong lòng Bùi Lăng vô thức căng thẳng.

Trong chớp nhoáng này, hắn sinh ra một trực giác mãnh liệt.

Dường như chỉ cần mình thua bàn cờ này sẽ mất đi nhục thân, mất đi hồn phách, mất đi mệnh cách, mất đi ký ức... Mất đi tất cả!

Hắn sẽ bị phương thiên địa này hoàn toàn xóa đi, sẽ không để lại chút dấu vết nào!

Vào lúc này, thiếu nữ kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Lăng, dường như còn căng thẳng hơn cả hắn.

Bên tai, tiếng giông tố càng lúc càng lớn.

Oanh...

Lôi điện đan xen như trực tiếp bổ vào bên cạnh Bùi Lăng, tiếng mưa rơi rầm rầm như trút nước.

Sắc trời cũng càng ngày càng mờ.

Bùi Lăng hoàn toàn không biết nên hạ một bước nào, trí nhớ của hắn cũng càng ngày càng hỗn loạn.

Hoàn toàn quên đi mình đang Kết Đan, thậm chí cũng lãng quên cả sự tồn tại hệ thống.

Cả người như đang lang thang trong một vùng nước trắng xoá, không biết đến từ nơi nào, cũng không biết đi về nơi đâu, thậm chí quên tên, lai lịch, đủ loại quá khứ, đủ loại hiện tại, đủ loại tương lai của mình...

Chỉ là mờ mịt lại vô tri vô giác nước chảy bèo trôi...

Nhưng vào lúc này, cơ thể hắn đột nhiên không bị mình khống chế bắt đầu chuyển động.

Một tay nắm lấy bàn cờ, muốn trực tiếp lật bàn cờ!

Nhưng dường như người đánh cờ ngồi đối diện đã sớm có đề phòng, lập tức đưa tay nhấn một cái, bàn cờ không nhúc nhích tí nào.

Mặc cho thân thể Bùi Lăng dùng sức như thế nào, đều không thể di chuyển bàn cờ một chút.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Lăng chỉ thấy mình rút ra Cửu Phách Đao từ bên cạnh, chặt về phía bàn tay đang đè bàn cờ xuống của đối phương!