Chẳng mấy chốc, hắn ta đã kịp phản ứng cười lạnh, những tiên hạ đẳng Trọng Minh tông kia thật sự là đám người tầm nhìn hạn hẹp, nhút nhát hèn kém.
Không những không thể phá giải bí mật từ trong bụng mẹ, hơn nữa còn đắm chìm ở thế giới này, ngoại trừ trăm phương ngàn kế giành chỗ tốt, đã sớm quên mất sự vinh quang và tôn quý lúc ở tiên giới vào năm đó.
Ở trong ảo cảnh này, tuy may mắn trở thành một trong những tông môn lớn, cuối cùng lại không ra gì.
Lúc bình thường thì cũng thôi, vào lúc quan trọng chỉ biết nghe ngóng rồi chuồn!
Xem ra, tiên hạ đẳng chỉ là tiên hạ đẳng, có cho cơ hội nữa cũng không làm nên chuyện gì, khó mà trèo lên nơi cao hơn.
Nghĩ đến đây, Mộng Hối khẽ lắc đầu, hắn ta chợt chú ý tới Tuyệt Tâm Tử đang nằm ở chân núi, thương thế không nhẹ, pháp lực tiêu hao gần như không còn, tạm thời không thể tự cứu.
Mộng Hối chợt ra tay, cách độ cao vạn trượng kéo Tuyệt Tâm Tử đến trước mặt.
"Dược Tiên Nữ bị Trọng Minh tông cướp đi!" Tuyệt Tâm Tử mở mắt ra thấy Mộng Hối, lập tức nói, "Tiện tỳ Chu Diệu Ly kia cũng dám lừa ta! Lẽ nào lại như vậy!"
"Tuyệt đối không thể để việc này kết thúc như thế."
Mộng Hối lại rất lạnh nhạt, sau khi đặt nàng xuống, bình tĩnh nói: "Chỉ là Dược Tiên Nữ, cũng chỉ vì phương huyễn cảnh này quá cằn cỗi, sinh linh trong ảo cảnh căn bản chưa gặp được tiên gia chân chính, mới gọi là tiên nữ thôi."
"Xét đến cùng, chỉ là diễn hóa ở trong ảo cảnh."
"Nếu thuận tay lấy được thì cũng thôi."
"Nếu không thành công, cũng không cần để trong lòng."
"Chúng ta đến giới này là vì rèn luyện tâm cảnh, quá chú trọng tài nguyên trong huyễn cảnh sẽ trở nên tầm thường."
Tuyệt Tâm Tử giật mình như có điều suy nghĩ, chợt gật đầu: "Sư thúc tổ nói đúng lắm."
Mộng Hối lại nói: "Huống chi, những tiên hạ đẳng này xây dựng tông môn, mặc dù đều không quan trọng gì nhưng cũng là điều cần phải tồn tại."
"Dù sao, chỉ có luận đạo với những người cùng là tiên nhân tu sĩ kiếp trước, mới là cách rèn luyện đúng đắn cho tâm cảnh."
"Cũng như lần này, bản tiên luận đạo với Chung Quỳ tiểu nhi cả nửa ngày, chỉ phá hủy mấy thành trì và sông núi trong phương ảo cảnh này, Chung Quỳ tiểu nhi đã nổi giận đùng đùng!"
"Có thể thấy đạo tâm của tiểu nhi này không đủ, nếu có được một nửa định lực của bản tiên, lần luận đạo này chắc chắn vô cùng đặc sắc!"
"Sư thúc tổ nói đúng lắm." Tuyệt Tâm Tử khẽ gật đầu, nói, "Vốn ta cũng muốn luận đạo với Chung Quỳ Hi. Nhưng sau đó vì Dược Tiên Nữ, lại chưa thể thành công. Xem ra, thời gian chuyển thế của ta quá ngắn, đạo tâm còn chưa đủ hoàn mỹ."
"Trong lúc vô thức lại bị huyễn cảnh mê hoặc, suýt nữa đắm chìm trong đó!"
"Lần tiếp theo chắc chắn phải đề phòng điều này, bất kỳ lúc nào cũng phải giữ vững bản tâm, coi trọng tâm cảnh, chứ không phải bị tài nguyên hư ảo lay động."
Mộng Hối rất hài lòng, mỉm cười nói: "Trẻ con dễ dạy!"
Vào lúc này, một thanh kiếm to màu vàng óng tràn ngập ánh sáng rực rỡ như một ngọn núi cao, bừng bừng dâng lên từ chân trời, hung hăng chém về phía Mộng Hối.
Bóng dáng Mộng Hối khẽ động, mang theo Tuyệt Tâm Tử né tránh một kiếm này.
"Mộng Hối lão ma, chạy đâu!" Một giọng nói hùng hậu chính trực, mênh mông truyền đến.
Mộng Hối khinh thường cười một tiếng, khặc khặc trả lời: "Hôm nay luận đạo đã có kết quả. Chung Quỳ tiểu nhi, đạo tâm của ngươi không đủ, coi như uổng phí cơ duyên chuyển thế ảo cảnh này!"
Thấy rõ ràng Mộng Hối đấu pháp hơi kém một chút, lại nhân cơ hội chạy trốn, trong lúc nói chuyện lại như hắn ta mới là người chiếm ưu thế. Lưu Lam hoàng đế lập tức hừ lạnh một tiếng, trường kiếm xoay chuyển, ánh sáng lập tức chuyển thành khắc nghiệt, mang theo một luồng kiếm ý vô cùng bén nhọn, tiếp tục chém về phía Mộng Hối.
Mộng Hối lập tức né tránh, cùng lúc đó tâm niệm của hắn ta vừa động, một đoạn ngón tay bỗng nhiên đứt ra, chỗ đứt nhỏ xuống máu đen, trong nháy mắt hóa thành cơn mưa to rơi xuống toàn bộ Lưu Lam hoàng triều, như muốn ăn mòn toàn bộ sông núi cỏ cây trong Lưu Lam hoàng triều.
Ngay sau đó, hắn ta lại vỗ một chưởng về phía thành trì cách đó không xa...
Thấy thế, Hoàng đế nhướn mày, đành phải tạm thời buông xuống việc truy sát, ngăn cản đủ loại thủ đoạn của lão ma này.
Nhân cơ hội này, Mộng Hối cười ha ha một tiếng, mang theo Tuyệt Tâm Tử nhanh chóng đi xa...
...
Hân Tụy quán, trong tiểu viện cửa riêng.
Trong phòng luyện đan.
Bùi Lăng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, bây giờ hai tay đối phương ghé vào miệng Quy Hạc Cát Tượng Thái Bình Vạn Niên Lô, dáng vẻ này càng thể hiện ra mặt hoa da phấn, dáng ngọc mặt xinh, tóc bạc như trăng, đôi mắt xanh lục như ngọc phỉ thúy, trông xinh đẹp như mộng như ảo.
Chỉ là, lúc này Bùi Lăng chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nếu không phải hắn vẫn là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ sợ lúc này hai chân đã nhũn ra, đứng cũng không vững!
Dược Tiên Nữ đã tỉnh!
"Ngươi muốn dùng ta luyện đan?" Lúc này, Dược Tiên Nữ lại mở miệng.
Nghe vậy, Bùi Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, hắn vội vàng lắc đầu, kiên trì nói: "Không, không có! Cái này là... là... Vô Thủy sơn trang! Vô Thủy sơn trang muốn cướp tiên nữ đi, ta... Ta là vì cứu ngươi, cho nên mới..."