Vốn Bùi Lăng còn hơi ngơ ngác, nghe vậy đột nhiên giật mình tỉnh lại!
Hắn lập tức nói: "Không! Ta muốn luyện đan! Ta muốn luyện ra Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan cực phẩm! Nhanh chuẩn bị cho ta một gian phòng luyện đan không có ai làm phiền!"
Chung Quỳ Kính Y ngẩn ngơ, Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan?
Trước kia nàng chưa từng nghe nói đan dược này, hơn phân nửa là đan phương truyền thừa của Đan Tổ mà Vương Cao này đoạt được trong "Tiểu Tự Tại Thiên"!
Vương Cao này si mê đan đạo như thế, nghiễm nhiên đã đến tình trạng không quan tâm tính mệnh.
Thành tâm chuyên chú như thế, cũng khó trách lại được Thập Cửu đệ khen ngợi và coi trọng.
Nhưng hiện tại nàng cần phải đảm bảo đối phương an toàn trước đã.
Nghĩ đến đây, Chung Quỳ Kính Y trực tiếp tiến lên muốn thu hồi lò luyện đan cho đối phương.
Nhưng nàng lấy ra túi trữ vật, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể thu lò luyện đan này vào!
Không còn kịp suy nghĩ nguyên nhân nữa, Chung Quỳ Kính Y lại thử vòng tay càn khôn cùng giới chỉ nạp hư trong tay một chút, lập tức phát hiện lò luyện đan này như một ngọn núi cao nguy nga vượt xa sự tưởng tượng của nàng. Dụng cụ không gian trữ vật trong tay nàng đã rất rộng rãi, nhưng đối mặt với ngọn núi cao này lại như không đáng kể, căn bản không bỏ xuống được!
Đây là tình huống như thế nào?
Mặc dù lò luyện đan thất phẩm do Trùng Trị đại sư tự tay luyện chế thật sự xuất sắc hơn lò luyện đan mà những luyện đan sư khác tạo thành, nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói tình huống không thể dùng dụng cụ trữ vật thu nạp?
Trong chốc lát hàng lông mày kẻ đen của Chung Quỳ Kính Y nhíu chặt, trong cảm giác của nàng, rõ ràng trong lò đan này không có vật gì...
Bùi Lăng nhìn một loạt hành động của nàng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Ngay lúc hắn không biết nên giải thích như thế nào, đại trận hộ thành đột nhiên bộc phát ra một luồng sáng hấp dẫn sự chú ý của mọi người!
Ngay sau đó, đã thấy mưa đen đầy trời rơi xuống như trút nước!
Xoạch, xoạch, xoạch...
Mưa đen rơi xuống đại trận hộ thành, đại trận chấn động dữ dội không ngừng tản ra hào quang chói mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã bị ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ.
Mỗi một giọt mưa đen rơi xuống đều có thể lập tức ăn mòn ra một cái hố cực lớn trên mặt đất!
Cũng may dân chúng trong thành đã sớm được hoàng triều sắp xếp rút lui khẩn cấp, tiến vào khu vực an toàn do Lam Kinh đặc biệt phân chia ở các nơi để tránh né.
Hiện tại người duy nhất chịu uy hiếp là đám luyện đan sư Bùi Lăng vừa rời khỏi "Tiểu Tự Tại Thiên"!
"Đi!" Lúc này, Chung Quỳ Kính Y không nói nhảm gì nữa, trong chốc lát cũng không quan tâm tới vấn đề lò luyện đan, lập tức đưa năm ngón tay giữ chặt bả vai Bùi Lăng, kéo Bùi Lăng phi độn đến Hân Tụy quán.
Bùi Lăng tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lò luyện đan vào trong ngực, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt như đang lướt qua, tốc độ nhanh đến mức hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cho đến khi hắn có thể nhìn thấy mọi thứ bình thường, đã xuất hiện ở trong đình viện của tiểu viện mà hắn từng ở lúc thi đình trong Hân Tụy quán.
Toà quán các này có vòng phòng hộ riêng, lúc này đã được mở ra, cho dù mưa đen tùy ý rơi xuống nhưng cũng không thể xâm lấn nửa bước, chỉ có thể tuột xuống theo hình dáng vòng phòng hộ.
"Nơi này không có ai làm phiền ngươi!" Chung Quỳ Kính Y không kịp bình tĩnh lại, đã nhanh chóng dặn dò, "Từ giờ trở đi, ngươi phải luyện chế thật nhiều đan dược chữa thương cứu mạng... Ta còn phải đi cứu những người khác!"
Không đợi Bùi Lăng trả lời, nàng đã chạy đi thật xa.
Thấy cảnh này, Bùi Lăng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bê lò luyện đan đi vào phòng luyện đan.
Có thể vì tình huống hiện tại quá căng thẳng, không cần kiểm tra thân phận đã có thể trực tiếp tiến vào phòng luyện đan.
Hắn đặt lò luyện đan xuống, xoay tay đóng chặt cửa ra vào, còn chưa kịp sắp xếp lại tình cảnh hiện tại của mình, vào lúc này nắp lò đột nhiên bị đẩy ra, đầu tiên là một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh mềm mại đưa ra ngoài, sau đó một mái tóc bạc xoã tung thật dày như ánh trăng, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, đôi mắt xanh như phỉ thúy, chậm rãi thò lên từ trong lò đan, nằm úp sấp trên miệng đan lô.
Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Dược Tiên Nữ vừa mơ hồ vừa ngây thơ: Tại sao mình lại ở trong lò luyện đan?
Lúc trong lòng không hiểu ra sao, nàng nhanh chóng nhìn sang Bùi Lăng, lập tức hiểu rõ, rất tò mò hỏi: "Là ngươi đặt ta ở trong lò luyện đan?"
...
Trên đỉnh núi hình dạng như trường kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, cơn gió mạnh phần phật, băng tuyết bay múa.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vết nứt không gian hình cánh cửa.
Chu Diệu Ly và Tuyệt Tâm Tử đột nhiên xuất hiện, sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Người trước vừa rơi xuống một nửa đã bị một luồng lực lượng quỷ quyệt âm u lạnh lẽo, cách không kéo đi.
Người sau thì không ai để ý tới, trực tiếp rơi xuống.
Ầm!
Tuyệt Tâm Tử chui sâu xuống lòng đất, ngã đến máu thịt văng tung tóe, thậm chí hai chân đều bị bẻ gãy, để lộ ra xương trắng âm u. Nhưng nàng có tu vi Kết Đan đỉnh phong, dù lúc này trong cơ thể đã không còn chút pháp lực nào, nhưng nhục thân vẫn mạnh mẽ chưa ngã chết.