"Xảy ra chuyện gì xảy ra thế? Rốt cuộc 'Tiểu Tự Tại Thiên' đã xảy ra chuyện gì?"
"Có thể là lão ma đầu tứ đại Ma môn ra tay..."
"Cái gì?? Tứ đại Ma môn! Bọn họ lại dám đánh đến Lưu Lam hoàng triều?"
"Đây không phải lần đầu tiên Ma môn ra tay với đại điển luận đan, cũng không biết trong đại điển luận đan lần này sẽ chết bao nhiêu người..."
"Chúng ta có phân thân Dược Tiên Nữ bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện... Sẽ không xảy ra chuyện..."
Đám người căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt đưa mắt nhìn quanh, đều đang âm thầm tìm kiếm bóng dáng Chung Quỳ Hi.
Chung Quỳ Hi là Thập Cửu hoàng tử hoàng gia, chưa nói đến việc hắn ta có tu vi Kim Đan hậu kỳ, chỉ với thân phận hoàng tử này, chắc chắn hoàng gia sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đến đây cứu viện.
Ở bên cạnh hắn ta, cũng có thể được thuận tiện cứu đi.
Nhưng sau khi đám người nhìn quanh một vòng, căn bản không thấy được bóng dáng Chung Quỳ Hi!
Thấy thế, sắc mặt tất cả luyện đan sư đều rất khó coi.
Vào lúc này, đột nhiên có người nói: "Người đó là... Vương Cao!"
Nghe vậy, đám người lập tức nhìn sang phương hướng mà người kia chỉ.
Sau khi thấy đúng là Vương Cao, đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Cao là hạng nhất thi đình, cũng là đối tượng có hy vọng đoạt được hạng nhất trong đại điển luận đan lần này, dù là Chung Quỳ Hi đối mặt với hắn cũng kém hơn một bậc!
Hoàng triều tuyệt đối không để nhân tài như vậy hy sinh!
Đúng vậy, chỉ cần Vương Cao ở chỗ này, sớm muộn gì bọn họ có thể đợi được cứu viện!
Lam Kinh thành.
Vô cùng vô tận mây đen cuồn cuộn đến từ chân trời xa xôi, như dời núi lấp biển đè xuống, thoạt nhìn lại như trời nghiêng.
Ngay lúc toàn bộ sinh linh Lưu Lam đế đô đều hoảng sợ muốn chết, trong hoàng cung đột nhiên dâng lên một chùm sáng màu vàng óng to lớn, xuyên thẳng qua mây xanh!
Trong chớp mắt cột sáng chạm đến mây đen, không dừng lại chút nào mà như thanh kiếm sắc bén xuyên qua tờ giấy mỏng, lấy thế bẻ gãy nghiền nát xông phá tầng mây nặng nề, cao ngạo đứng sừng sững!
Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng óng như lặng yên thay thế ánh chiều tà đã biến mất ở chân trời, khiến mây đen tràn ngập tai hoạ chẳng lành nhiễm lên một vòng sáng rực rỡ nhàn nhạt.
Những nơi ánh sáng này đến, chúng sinh đế đô đều cảm thấy ấm áp, tinh thần vốn sợ hãi căng cứng dần bình tĩnh lại.
"Mộng Hối lão ma, là ai cho ngươi lá gan dám đến triều ta làm càn?" Một giọng nói hào hùng to lớn như thiên uy vang lên từ trong hoàng cung, xông thẳng tới chân trời.
"Buồn cười! Phàm phu tục tử cũng dám chất vấn bản tiên?" Còn chưa nói hết câu, một bàn tay bạch cốt thiêu đốt lấm ta lấm tấm lân hỏa màu đen hiện ra phía trên Lam Kinh.
Trên bàn tay bạch cốt rơi xuống vô số tơ nhện mảnh nhỏ, một đầu khác của những sợi tơ nhỏ này quấn quanh từng tu sĩ mặc không giống nhau, nhưng khí tức thâm trầm.
Khuôn mặt những tu sĩ này sinh động như thật, trong hai con ngươi còn có thần thái, nhưng toàn thân không có chút nhân khí nào, trông như rối sống lại như tử thi.
Bàn tay bạch cốt to lớn hơi động một chút, sợi dây nhỏ quấn quanh tu sĩ như con rối dây, đồng loạt lấy ra pháp bảo của mình, lao thẳng vào trong Lam Kinh!
Trong đó một tên tu sĩ khôi lỗi áo xanh bay phần phật, tóc dài rối tung, vẻ ngoài tuấn lãng cương nghị, khí chất như là một thanh trọng kiếm rèn luyện đã lâu, trầm ổn nặng nề, khôn khéo nhưng bất cần, lúc hắn ta lao vùn vụt giữa không trung đột nhiên trở tay rút ra trường kiếm sau lưng.
Kiếm kia đen nhánh, thậm chí chưa từng khai phong.
Thoạt nhìn trì độn.
Nhưng lúc khôi lỗi áo xanh chém ra một kiếm, chỉ một thoáng ba vạn kiếm khí đột nhiên xuất hiện như biển xanh bàng bạc, sóng dữ càn quét, kiếm ý lạnh thấu xương xông thẳng lên trời, muốn chém toàn bộ Lam Kinh thành thành hai khúc!
Cùng lúc đó, một tu sĩ khôi lỗi cẩm bào kim quan, trang phục lộng lẫy treo cao giữa không trung, hai tay nhẹ giơ lên, trong mắt lấp lóe tia sáng, sau đó trở tay đè ép xuống dưới, một ngọn núi còn to lớn hơn Lam Kinh thành mấy lần đột nhiên xuất hiện, gào thét đánh về phía Lam Kinh!
Ngọn núi chưa rơi xuống, tiếng gió và áp lực trong đó đã khiến trong thành vang lên tiếng kêu rên khắp nơi.
Ầm!
Trong tiếng gào thét hoảng sợ, tu sĩ mặc áo bào màu đỏ chót trong tay bấm niệm pháp quyết, trong nháy mắt biển lửa cuồn cuộn, vây quanh toàn bộ Lam Kinh...
Mỗi một tên tu sĩ khôi lỗi bị sợi tơ trên bàn tay bạch cốt quấn quanh đều có tu vi cao thâm, vô số thủ đoạn đồng loạt ra tay, vô số ánh sáng thuật pháp tràn về phía Lam Kinh thành ở dưới, trong khoảnh khắc đất rung núi chuyển như ngày tận thế đã tới!
Nhưng ngay sau đó trong hoàng cung Lam Kinh thành, một tu sĩ trung niên khuôn mặt tuấn tú cương nghị, khí thế như vực sâu như địa ngục lại phóng lên tận trời, bay ra khỏi đại trận hộ thành của Lam Kinh thành.
Tên tu sĩ này đội mũ miện có mười hai chuỗi ngọc, trên người mặc áo bào nền đen hoa văn vàng, lúc nhìn quanh không giận tự uy, chân hắn ta đạp ở hư không, lấy ra một khối ngọc tỉ, thản nhiên nói: "Trấn!"
Như miệng ngậm thiên hiến, nói sao làm vậy, chỉ một chữ ngắn gọn như khuôn vàng thước ngọc, nghiễm nhiên có thể trấn áp tất cả mọi thứ trên thế gian.