Nhưng nhiệm vụ truyền thừa của Đan Tổ... Chỉ cần đối phương vẫn bị kẹt ở chỗ này, vậy mình vẫn còn hy vọng đoạt giải nhất!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chung Quỳ Hi chớp động: "Ta đã luyện thành đan dược! Bây giờ đi về hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, vậy điểm số của ta cũng có thể đạt tới hai mươi giống Vương Cao."
"Đương nhiên, ta hoàn thành nhiệm vụ không sớm như hắn, chắc chắn sẽ xếp hạng sau hắn."
"Thế nhưng, nhân lúc bây giờ hắn còn đang luyện chế đan dược cực phẩm, chỉ cần ta nhận thêm một nhiệm vụ cứu chữa yêu thú, sau khi hoàn thành có thể vượt xa!"
"Mặc dù thắng thế này không vẻ vang."
"Nhưng đối với loại thiên tài đan đạo chân chính này, nương tay mới là sự sỉ nhục lớn nhất với hắn!"
Thế là, Chung Quỳ Hi cũng không lên tiếng làm phiền những luyện đan sư khác luyện đan, truyền âm nói với Dược Hải Đường: "Truyền tống ta về đi."
Dược Hải Đường nhẹ gật đầu, cánh tay mảnh khảnh giơ lên vung múa giữa không trung, chẳng mấy chốc bên cạnh Chung Quỳ Hi xuất hiện không gian chấn động, ngay sau đó hắn ta và Dược Hải Đường biến mất nguyên tại chỗ.
Trong hẻm núi sa thạch, sau khi không gian hơi dao động, Chung Quỳ Hi và Dược Hải Đường đồng thời xuất hiện.
Vừa rơi xuống đất, Chung Quỳ Hi đã lập tức lấy ra lò đan dược vừa ra, muốn nhanh chóng cứu chữa cho con yêu thú trước mặt, sau đó tiếp tục nhận nhiệm vụ.
Nhưng hắn ta lại thấy, lúc này yêu thú cần mình cứu chữa đã ngã xuống vũng máu.
Đôi mắt nó mở to, vẻ đau đớn cứng đờ quỳ rạp chân trước trên đất, bộ lông dài vốn xoã tung lại dính đầy vết máu loang lổ, bởi vì thời gian đã lâu nên có một phần đã khô cạn, thể hiện ra màu tím đen chẳng lành.
Nhìn kỹ lại, ở ngực con yêu thú này bị cắt ra một cái động bất quy tắc, máu tươi chảy xuôi đầy đất như dòng suối nhỏ...
Cứ như ao nước nhỏ hình thành sau cơn mưa to.
Lại đã sớm không có khí tức, chết đến không thể chết thêm nữa...
...
Trong Địa Hỏa cốc, đủ loại đan hương càng thêm nồng đậm.
Bùi Lăng mặt không thay đổi kết động pháp quyết, còn đang luyện đan.
Hắn đã luyện chế tròn một ngày một đêm!
Nếu đổi lại là lúc trước, luyện đan cường độ cao thế này, dù lúc hệ thống ủy thác sẽ tự động sử dụng Bồi Nguyên đan bổ sung, cũng không chịu đựng nổi từ lâu.
Nhưng lúc này, vì dược lực trong sợi tóc của Dược Tiên Nữ chống đỡ, đến bây giờ không chỉ chân nguyên của hắn vẫn dồi dào, tinh thần phấn chấn, hơn nữa dược lực trong cơ thể còn có hơn phân nửa chưa tiêu hóa!
Đột nhiên, Bùi Lăng nhạy cảm phát hiện Chung Quỳ Hi đã hoàn thành luyện đan, truyền tống đi.
Sau đó cũng không lâu lắm, luyện đan sư ngũ phẩm thứ hai cũng luyện chế xong đan dược cần thiết, tiếp theo nói chuyện với phân thân Dược Tiên Nữ đi theo hắn ta một chút, cũng truyền tống rời đi.
Lại qua một đoạn thời gian, tên thứ ba, thứ tư...
Chỉ chốc lát sau, Địa Hỏa cốc to như vậy chỉ còn lại một mình Bùi Lăng.
Ngay lúc hắn thầm thở phào, một luyện đan sư sắc mặt âm u lạnh lẽo đột nhiên đi đến từ cửa cốc.
Bùi Lăng lập tức chú ý tới, bên cạnh tên luyện đan sư này không có phân thân Dược Tiên Nữ đi theo!
Ngay sau đó, Bùi Lăng chỉ thấy sau khi đối phương đi vào không hề có ý đi lấy địa hỏa, mà nhìn về phía Dược Triêu Nhan.
Không chút do dự, tên luyện đan sư trên dưới cả người đều quanh quẩn khí tức âm u lạnh lẽo này nhanh chóng đi đến chỗ Bùi Lăng cách đó không xa, lấy ra một lò luyện đan tỏ vẻ muốn luyện đan.
Nhưng trên thực tế, sự chú ý của đối phương vẫn tập trung vào Bùi Lăng!
Tên luyện đan sư này có vấn đề!
Trong lòng Bùi Lăng cảm giác nặng nề nhưng thân thể lại bị hệ thống điều khiển, ngay cả ánh mắt cũng không cho đối phương, tiếp tục vùi đầu luyện đan...
...
Lam Kinh.
Dù trong lúc diễn ra đại điển luận đan đề phòng nghiêm ngặt, nhưng cuộc sống của dân chúng cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Đầu đường cuối ngõ vẫn là cảnh tượng phồn vinh.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời màu vàng đốt cháy không biết bao nhiêu ráng mây màu đỏ kéo dài vài dặm ở chân trời, chầm chậm thu lại tia sáng vàng hừng hực, phủ thêm một lớp lụa mỏng rực rỡ cho cả tòa đế đô.
Trên đường dài, từng mặt tửu kỳ đón gió bay phấp phới, lúc một đám cửa hàng bắt đầu đóng cửa chính là lúc quán rượu thanh lâu các nơi khó khăn thức tỉnh, chuẩn bị nghênh đón tân khách, vô số hoa đăng dùng linh thạch thôi động dần thắp sáng, soi sáng ra từng cảnh phong hoa tuyết nguyệt.
Tú lâu ven sông, từng móc câu vàng treo giao tiêu, bàn tay trắng nõn dời nến đỏ, thủy kính chiếu khuôn mặt xinh đẹp, trong huân hương xa hoa kiều diễm, mỹ nhân quần áo xa hoa đẹp đẽ đang tỉ mỉ kiểm tra lớp trang điểm của mình.
Trên bàn đá xanh ở bờ sông có học sinh còn nhỏ nhảy nhót, chơi đùa đi vào trong nhà, thỉnh thoảng có con non dị tộc hóa ra nguyên hình nhào vào đồng bạn, sau đó vừa lớn tiếng cười đứng lên, vui vẻ đuổi bắt.
Trong sự yên bình vẫn giống như trước đây, trời chiều dần lặn về tây, chân trời chỉ còn lại một vòng ánh tà dương sáng tỏ.
Chẳng mấy chốc, bên trong Lam Kinh nguy nga hùng tráng, từng đèn đuốc nhóm lửa, tinh tú hội tụ như dòng sông cửu thiên, trùng điệp chiếu khắp màn đêm, vẻ hùng vĩ khác biệt quá nhiều với ban ngày.