Nghe vậy, Bùi Lăng không quan tâm nửa câu sau của đối phương.
Về phần cứu đối phương... Bây giờ hắn cũng muốn Tuyệt Tâm Tử tới cứu hắn!
Ngay sau đó, Bùi Lăng thấy mình bị hệ thống điều khiển, tốc độ không hề giảm bớt, trực tiếp một cước giẫm qua vũng máu bên cạnh người Tuyệt Tâm Tử, nhìn cũng chưa từng nhìn đối phương một cái, tiếp tục lao đến nơi xa.
Là Dược Triêu Nhan đi theo sau hắn thấy có người trọng thương sắp chết, chân mày tinh xảo cau lại, cứu người quan trọng hơn!
"Nhân loại Vương Cao, ngươi chờ một chút!" Dược Triêu Nhan gọi, "Ta cứu nữ tử nhân loại này trước dã!"
Sau đó vội vàng tiến lên xoay quanh nhảy múa vẩy xuống điểm sáng, cứu chữa Tuyệt Tâm Tử.
Cùng lúc đó, Bùi Lăng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi tới, nhanh chóng kéo dài khoảng cách càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất không thấy gì nữa...
...
Sau một lúc lâu, Bùi Lăng tiến vào một sơn cốc.
Khắp nơi trên mặt đất là những gốc cây to lớn, mỗi một gốc đều đồ sộ cao to hơn những gốc cây mà hắn thấy bên hồ sen!
Trên gốc cây to lớn còn có vô số dây leo như sợi rễ rủ xuống, khí thế hùng hồn như về tới thượng cổ Hồng Hoang.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trên những gốc cây lớn và dây leo này lại mọc lên từng con mắt, lúc đóng kín cứ như vết sẹo.
Càng đi sâu vào trong, hình dáng gốc cây lớn và dây leo càng rõ ràng.
Rõ ràng là từng Mộc Tinh thủ vệ, từng cái vô cùng cao lớn khí tức kinh người, dù lúc này đều đang nhắm mắt ngủ say, trong lúc vô tình cũng phát ra uy thế cực kỳ khủng bố!
Bùi Lăng khiêng lò luyện đan đi xuyên qua khu rừng rậm này, không nhìn tất cả Mộc Tinh thủ vệ, mặt không thay đổi đi thẳng vào trong sơn cốc!
Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, giác quan của hắn nói cho hắn biết, tu vi của những Mộc Tinh thủ vệ này cực cao như đại dương mênh mông bát ngát, tùy tiện một cái ra tay cũng có thể nhẹ nhõm nghiền chết hắn!
Cũng may, tuy thực lực những Mộc Tinh thủ vệ này rất mạnh, nhưng dù sao nơi này cũng là Lưu Lam hoàng triều!
Hắn là một luyện đan sư thông qua thi đình, tham gia kiểm tra "Tiểu Tự Tại Thiên", chỉ cần không làm ra việc trái với quy tắc của "Tiểu Tự Tại Thiên", cũng không cần lo lắng sinh linh trong "Tiểu Tự Tại Thiên" dám gây bất lợi cho mình.
Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng nhanh chóng xuyên qua dây leo như thác nước bước vào trung tâm sơn cốc.
Nơi này số lượng gốc cây lớn che trời bắt đầu giảm mạnh, lại là những dây leo quấn quanh khắp cốc kia, không biết mở đầu và kết thúc đan xen vặn vẹo vào nhau, hình thành thảm thực vật cự mãng cực kỳ hùng vĩ cũng cực kỳ quỷ dị như xiềng xích, rũ xuống từ trên đỉnh gốc cây lớn dày đặc khóa chặt trung tâm sơn cốc!
Vì chỗ kia bị vô số dây leo che chắn, không đến gần căn bản không thấy gì hết.
Hệ thống không hề do dự thao túng thân thể Bùi Lăng, nhanh chân đi vào bên trong.
Mộc Tinh thủ vệ nơi đây đồ sộ cao lớn như bên ngoài, mà không xê xích bao nhiêu với Nhân tộc bình thường.
Bọn chúng cầm trong tay trường mâu làm bằng gỗ, mặc dù những trường mâu kia làm từ vật liệu gỗ nhưng nhìn lại nặng nề kiên cố, trên đầu mâu hiện ra tia sáng lành lạnh, rất nhiên uy lực của nó căn bản không thể dùng vật liệu gỗ bình thường để tính toán.
Khí tức của những thủ vệ này càng mạnh hơn đồng bạn bên ngoài!
Hệ thống không hề có phản ứng với uy áp do bọn chúng vô thức thả ra, thoải mái đi ngang qua trong số trường mâu san sát.
Nhưng ngay lúc đi được một nửa.
"Răng rắc."
Hệ thống vừa đúng đạp một cước vào một cành cây khô vắt ngang trên đường.
Trong nháy mắt tiếng động đánh thức thủ vệ, Mộc Tinh xung quanh lập tức mở mắt, từng đôi mắt màu xanh đồng loạt nhìn về phía Bùi Lăng!
Vào lúc này, trong lòng Bùi Lăng dâng lên một luồng khí lạnh.
Nhưng hệ thống nhìn như không thấy, không quan tâm tiếp tục đi tới.
Mộc Tinh thủ vệ nhìn chằm chằm Bùi Lăng, nhưng bọn chúng không cảm giác được trên người đối phương có bất kỳ địch ý và ác niệm gì, hơn nữa tu vi lại thấp như vậy... Đây là một con kiến trùng hợp đi ngang qua!
Thế là, tất cả Mộc Tinh thủ vệ đều yên lặng nhìn Bùi Lăng nhưng không một ai ra tay ngăn cản, mặc cho hắn tiếp tục đi tới.
Chẳng mấy chốc, Bùi Lăng xuyên qua dây leo dày đặc, đi tới trung tâm tòa sơn cốc này.
Hắn ngạc nhiên thấy vô số dây leo cự mãng tụ họp ở chỗ này, giữa màu xanh lá đậm nhạt không đồng nhất, một thân thể tuyết trắng như ẩn như hiện.
Mái tóc dài màu trắng bạc như ánh trăng tản mát, rũ thẳng xuống mắt cá chân.
Dường như đối phương đang ngủ say, không có bất kỳ phản ứng gì với sự xuất hiện của hắn.
Khuôn mặt nàng bị dây leo và tóc dài che đậy, chỉ lộ ra gần một nửa nhưng đã có thể thấy vẻ tinh xảo trong sáng.
Quan trọng nhất là, phần khuôn mặt nàng lộ ra ngoài gần như không hề khác Dược Triêu Nhan sau khi phóng đại.
Nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mặt, nghĩ đến tiếng nhắc nhở của hệ thống trước đó, tư duy của Bùi Lăng suýt nữa dừng lại!
Tiên dược vạn năm!
Thứ hệ thống định tặng miễn phí cho hắn, là bản tôn Dược Tiên Nữ!
Ngay sau đó, không đợi Bùi Lăng kịp phản ứng từ trong sự ngạc nhiên, hệ thống đã thao túng thân thể hắn, đầu tiên là đi đến trước mặt Dược Tiên Nữ, sau đó dừng bước lấy ra nữ thi Nguyên Anh kỳ từ trong túi trữ vật.