Hắn vội nhét Chiêu Hồn Phiên vào trong tay Đoan Mộc thành chủ, nặng nề nói, "Kính xin thành chủ phải nhận lấy Chiêu Hồn Phiên này, tạm thời cho chúng ta bày tỏ sự áy náy!"
"Vậy không tốt lắm đâu?" Đoan Mộc thành chủ thở dài, ánh mắt thương cảm, "Chiêu Hồn Phiên này cũng có chút danh tiếng ở Thánh tông ngoại môn, đám người Trần tiểu hữu đã thu xếp từ khi tiến tông, vất vả nhiều năm như vậy..."
"Cho nên thành chủ nhất định phải nhận lấy nó." Lúc này quần áo sau lưng Bùi Lăng ướt đẫm, mẹ nó tông môn nham hiểm quả nhiên là tông môn nham hiểm, uổng công hắn tự xưng say mê cẩu đạo nhiều năm, xem ra vẫn là tư chất ngu dốt chỉ học được da lông của cẩu đạo, hoàn toàn không nhận ra bản tính hung tàn của lão gia hỏa này.
Trước đó vị thành chủ này đã cẩn thận hỏi rõ vị trí, còn tưởng thật lòng thật dạ đi cứu người, không ngờ là vội vã đi giết người đoạt bảo.
Nếu không phải Bùi Lăng cẩn thận, phát hiện được cái gọi là "nhiều lần khó khăn quyết tử đấu tranh mới đoạt lại di vật" có vấn đề từ quần áo của đối phương, vừa nãy chỉ cần nhận Chiêu Hồn Phiên này, chỉ sợ cũng phải nối gót theo Trần Hoàn, chết trong miệng Nhân Diện Chu.
Lúc này Bùi Lăng nhìn Chiêu Hồn Phiên này, Phù khí thượng phẩm gặp quỷ, cái này mẹ nó là cái bùa đòi mạng!
Hắn giữ chặt tay Đoan Mộc thành chủ, khẩn thiết nói, "Nếu thành chủ không chịu nhận là đang xem thường đám hậu bối Luyện Khí kỳ chúng ta. Ngại thực lực chúng ta thấp, tế luyện một Phù khí không ra sao, không xứng với ngài!"
"Cái này..." Đoan Mộc thành chủ do dự.
Bùi Lăng thấy thế không ngừng cố gắng, phất áo bào quỳ rạp xuống đất, đau lòng nhức óc nói: "Thành chủ! Tất cả mọi người là môn nhân Thánh tông, nếu ngài không nhận, vậy sẽ khiến trái tim tu sĩ Luyện Khí kỳ chúng ta rét lạnh!"
"Như ngài đã nói, Chiêu Hồn Phiên này tiêu tốn vô số tâm huyết của Trần sư huynh, vậy cho dù Trần sư huynh vẫn lạc, cũng hy vọng Chiêu Hồn Phiên có thể gặp được minh chủ."
"Một kẻ học sau tiến cuối như ta, sao xứng chứ?"
"Chỉ có ở trong tay thành chủ, mới không coi là bôi nhọ Phù khí thượng phẩm này."
"Dù Trần sư huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng đồng ý làm như thế!"
"Ôi, Bùi tiểu hữu, ngươi làm gì vậy? Nhanh dậy đi! Nhanh dậy đi!" Cuối cùng vẻ mặt Đoan Mộc thành chủ thả lỏng, một tay cầm Chiêu Hồn Phiên, một tay đi đỡ Bùi Lăng, trong miệng nói, "Ta nhận lấy không được sao? Như ngươi đã nói, đều là môn nhân Thánh tông, sao cần làm đại lễ như thế?"
Trong lòng Bùi Lăng cũng thả lỏng, thuận thế đứng dậy.
Sau lần này, cho lão già này Chiêu Hồn Phiên, mình cũng nên an toàn?
Chờ chút!
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hình như Yếm Sinh Đao trên lưng mình cũng hơi không tầm thường! Nếu không, sao ba người Lý Tư Quảng ba người kia lại vừa thấy đã có ý đồ?
Bùi Lăng lập tức hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người!
Mặc dù sau khi giết chết đám người Lý Tư Quảng, hắn đã bao phủ Yếm Sinh Đao cực kỳ chặt chẽ, tránh cho gây thêm rắc rối, nhưng trước mặt là tu sĩ Trúc Cơ! Ai biết có cách gì xuyên thấu qua lớp ngụy trang để phát hiện phẩm chất của Yếm Sinh Đao hay không?
Làm sao bây giờ?
Mình giao ra?
Nhưng giao ra thì lão già này vẫn chưa yên tâm, giết người diệt khẩu thì sao?
Hơn nữa, sau khi giao ra, hắn dùng cái gì?
Bùi Lăng suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định yên lặng theo dõi sự thay đổi.
Biết đâu Đoan Mộc thành chủ căn bản không chú ý tới Yếm Sinh Đao, mình cần gì tự nhiên chen ngang?
Trên thực tế Đoan Mộc Viêm thật sự không chú ý tới binh khí của Bùi Lăng, dù sao đây chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng bốn vừa nhập môn, cũng không phải xuất thân đại tộc, hắn ta thấy, có thể có thứ tốt gì chứ?
"Bùi tiểu hữu, xảy ra chuyện như vậy." Đoan Mộc thành chủ rất hài lòng với sự biết điều của Bùi Lăng, vuốt chòm ngắn râu, thái độ ôn hòa hơn chút, nhỏ nhẹ nói, "Không biết ngươi dự định khi nào trở về tông môn?"
Về tông?
Bùi Lăng vừa lấy lại bình tĩnh lại cảm thấy trái tim treo lên cao.
Về tông là chuyện không thể nào, còn chưa nghĩ ra cách kiếm linh thạch, chỉ có thể lăn lộn ở bên ngoài trước mới giữ được mạng nhỏ.
Lại nói, nếu không phải lúc trước hắn vội vã chạy khỏi tông môn, cũng không đến mức bị đám người Trần Hoàn lừa gạt.
Hiện tại, Loa Sơn thành này cách xa tông môn, trong chốc lát người nhà của ba người Lý Tư Quảng không với tay đến được. Còn đám người Trần Hoàn kia, chết cũng đã chết, chạy cũng đã chạy, Chiêu Hồn Phiên đã trở thành chiến lợi phẩm của thành chủ, hắn cũng sống sót qua rất nhiều cửa ải, trò chuyện vui vẻ với Đoan Mộc Viêm, mặc dù Đoan Mộc Viêm này cũng rất nham hiểm, nhưng dù sao cũng là một nhân tài, nói chuyện lại êm tai, thật sự còn dễ chịu hơn Bùi phủ được gọi là nhà ở Lộc Tuyền thành.
Hắn cũng không muốn đi!
Nghĩ đến đây, trên mặt Bùi Lăng lộ vẻ khó xử: "Cái này... Thành chủ, lần này chúng ta đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, mặc dù bây giờ các sư huynh sư tỷ đều... Nhưng ta còn muốn thử một mình hoàn thành nhiệm vụ, như thế cũng cảm thấy an ủi đám người Trần sư tỷ ở trên trời có linh thiêng. Cho nên, chỉ sợ còn phải quấy rầy thành chủ một thời gian."