Chu Diệu Ly hờ hững nhìn, mặc cho phàm nhân chết đuối ngay tại chỗ.
Sau đó, từng huyễn cảnh hiện ra ở trước mặt nàng, mặc kệ người chết ở trước mặt nàng thê thảm đến mức nào, gặp cảnh khiến người ta oán giận bao nhiêu, Chu Diệu Ly đều thờ ơ.
Nàng không cứu người, cũng không giết người.
Chỉ thản nhiên khoanh tay đứng nhìn.
...
Trong một biển mây cuồn cuộn tương tự, Tuyệt Tâm Tử cố gắng nghĩ lại mình là ai.
Sau đó nàng nhanh chóng nghĩ ra, mình là Tuyệt Tâm Tiên Tôn thượng giới!
Thế là, trong những huyễn cảnh mà nàng thấy sau đó, quỳ xuống cầu xin nàng thì nàng lập tức ra tay cứu giúp; không quỳ trực tiếp giết!
Mặc kệ đúng sai!
...
Cung Phụng viện.
Trâu cung phụng nhìn thủy kính, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tán tu luyện đan sư tên Phiền Quất Tụng này quá lạnh lùng!
Đối phương trơ mắt nhìn nhiều người chết thảm ở trước mặt mình như vậy, trong đó không thiếu lão nhân hài đồng, thậm chí còn có sinh linh chưa sinh linh trí, từ đầu đến cuối không hề rung động chút nào, loại người này tâm tính lạnh lùng, không có chút khái niệm ân nghĩa thương xót nào, hoàn toàn không đáng được hoàng triều bồi dưỡng!
Ngay sau đó, Trâu cung phụng lại thấy tán tu luyện đan sư tên là Thu Nhạn Thư, biểu hiện càng không thích hợp!
Tất cả sinh linh khúm núm với nàng, sống! Chưa từng hành lễ, thái độ không đủ cung kính, chết!
Điều này khiến Trâu cung phụng càng nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng, mặc dù bản tính hai người này hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu nhân tài của hoàng triều, nhưng người trước chưa từng lạm sát kẻ vô tội, dù người sau cũng cứu không ít kẻ yếu, lại không làm ra hành động ma đạo đồ thành diệt tộc, tùy ý ức hiếp nhỏ yếu ở trong giấc mộng.
Cộng thêm, bọn họ đều dựa vào thực lực thông qua thi đình...
Nghĩ đến đây, dù Trâu cung phụng có ấn tượng không tốt với hai người này, nhưng vẫn làm việc theo quy củ, không hủy bỏ tư cách "Tiểu Tự Tại Thiên" của bọn họ.
Nửa ngày sau, theo đồng lậu ở góc phòng vang lên một tiếng nhắc nhở, Trâu cung phụng nhướn mày, đứng lên chậm rãi nói: "Thời gian thi đình đã đến."
"Người chưa bổ sung tàn phương đều không hợp lệ."
"Thi đình năm nay có ba mươi người thông qua thi đình, gồm có Vương Cao, Chung Quỳ Hi, Tuân Vô Dạng..."
Giọng hắn ta không cao, lại quanh quẩn trong toàn bộ Hân Tụy quán, bất kỳ sinh linh nào đều có thể nghe được rõ ràng, "Mở ra 'Tiểu Tự Tại Thiên'!"
...
"Tiểu Tự Tại Thiên".
Trong bóng tối mênh mông, đột nhiên sáng lên một điểm màu vàng nhạt.
Sau đó, một điểm sáng này nhanh chóng lớn mạnh, trong khoảnh khắc đã xua tan bóng đêm, chiếu rọi ngàn vạn.
Từng tiếng sột soạt vang lên, vô số sinh linh dần tỉnh lại.
Trong một cái sơn cốc, từng gốc cây lớn che trời mọc san sát, dây leo to bằng cánh tay trẻ con rủ xuống như thác nước như mạng nhện, cỏ cây tùy ý sinh trưởng, chỗ dày đặc mưa gió không lọt, cảnh tượng như Hồng Hoang.
Sâu trong đám cỏ cây, ở giữa không biết bao nhiêu dây leo đan xen, quấn lấy một thân thể trắng như tuyết.
Mái tóc dài màu trắng bạc mềm mại xõa xuống, rủ thẳng xuống mắt cá chân, đan xen với dây leo che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra cằm dưới mềm mại tinh xảo cùng nửa vành tai tinh xảo.
Vòng eo thon nhỏ và bắp chân có đường vòng cung duyên dáng như ẩn như hiện ở giữa cành lá.
Cả khu rừng rậm yên tĩnh lại rung động theo tiếng hít thở khẽ khàng, cứ như một mộng cảnh to lớn.
Trong sơn cốc, tràn ngập hơi thở yên bình ôn hòa.
Theo đạo ánh sáng màu vàng nhạt đầu tiên chiếu vào sơn cốc, thân thể bị dây leo quấn quanh đột nhiên tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
Chẳng mấy chốc, những vầng sáng này dần ngưng tụ thành từng người nhỏ lớn khoảng ngón cái, da trắng mặt xinh vô cùng tinh xảo, sau lưng mọc lên hai đôi cánh gần như trong suốt, dáng vẻ rõ ràng là thân thể kia thu nhỏ lại
Lúc bọn họ xuất hiện trên người cũng không có một sợi vải, nhưng chẳng mấy chốc đã tự mình bay về phía cỏ cây xung quanh, lôi kéo phiến lá dây leo hóa thành một bộ váy sam cho minh.
Không lâu sau, tất cả người nhỏ này đều mặc váy áo màu xanh nhạt đan xen với màu xanh đậm, có con còn đội mũ miện do hoa tươi hóa thành làm đồ trang sức, lúc tung bay còn có ánh sáng như mưa vẩy xuống, thoạt nhìn như tinh linh trong vườn hoa, cười khanh khách bay ra bốn phương tám hướng...
Trên một hồ nước to lớn mọc đầy lá sen, thỉnh thoảng có hoa sen màu hồng nhạt đứng sừng sững trong đó.
Thoạt nhìn những hoa sen lá sen này đều thường thường không có gì lạ, màu xanh và màu hồng nhạt xen lẫn đón gió đong đưa, tràn đầy sức sống, mạnh mẽ tươi đẹp như bất kỳ một loại cây nào đúng mùa.
Chỉ có điều...
Quá lớn.
Lúc Bùi Lăng tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên đài sen trong một đóa hoa sen, xung quanh là từng tầng cánh hoa màu hồng như bình phong vờn quanh hắn.
Nhị hoa màu vàng chen chúc xung quanh đài sen trông thì yếu đuối, lại mềm mại nâng đỡ thân thể hắn.
Còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong lòng Bùi Lăng đột nhiên giật mình!
Chẳng biết từ lúc nào tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong!
"Tu sĩ Nhân tộc Vương Cao." Vào lúc này, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên từ bên cạnh, "Hoan nghênh vào 'Tiểu Tự Tại Thiên'."
Bùi Lăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nhỏ bé mọc bốn cánh sau lưng, lớn khoảng ngón cái đang lơ lửng cách đó không xa.