Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 74: Người tốt bụng (1)




Cái tông môn nham hiểm này lại có một người tốt bụng như thế, mẹ nó hắn có vận khí gì vậy?!

Chẳng lẽ tác dụng phụ ẩn của hệ thống thiểu năng là giảm khí vận?

Hắn muốn nói lung tung một địa điểm hoàn toàn trái ngược để thành chủ đi không một chuyến, để cả đám người Trần Hoàn đều chết ở trong núi rừng, nhưng thành chủ hỏi rất cẩn thận, còn ám chỉ mình rất quen thuộc với núi rừng Loa sơn.

Bùi Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn ngay nói thật, thậm chí còn đồng ý với yêu cầu của thành chủ, vẽ phương hướng đường đi đại khái xuống khoảng đất cát trên mặt đất.

"Bùi tiểu hữu vất vả." Thành chủ lặp đi lặp lại hỏi hai lần, xác nhận lí do thoái thác của hắn vẫn nhất trí, không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới mỉm cười, phân phó quản gia, "Ta muốn ra khỏi thành cứu người, ngươi đưa Bùi tiểu hữu hồi phủ nghỉ ngơi, hầu hạ thật tốt."

Nói xong không đợi quản gia đáp lại, vung ống tay áo lên một cái, hóa thành một cơn gió mát nhẹ nhàng bay đi, thoáng cái đã vượt qua tường thành mà đi.

Bùi Lăng nhìn quản gia bày ra tư thế "mời" ở trước mặt, lấy lại bình tĩnh mới kiên trì cất bước.

Vào lúc này, Trần Hoàn còn không biết cứu tinh sắp tới, tóc tai hắn ta bù xù, vết thương chồng chất, đầu vai, cánh tay, phần lưng, đùi... Đều bị nọc độc ăn mòn ra vết thương có to có nhỏ, vết máu loang lổ.

Ngay cả trên vai trái cũng bị gọt mất một mảng thịt cực lớn!

Điều này cũng vì đề phòng Chiêu Hồn Phiên chịu hao tổn, không phải tình huống chắc chắn phải chết thà rằng dùng nhục thân cản.

"Súc sinh... Tên súc sinh Bùi Lăng này!!! Súc sinh Nhân Diện Chu này!!!" Lúc này trên dưới cả người Trần Hoàn không có chỗ nào lạnh lặn, vì linh lực sắp khô kiệt, cả người liên tục bị nghiền ép co rút đau đớn.

So sánh nỗi đau trên thân thể, hắn ta càng không chịu nổi sự đau lòng.

Mặc dù Trần Hoàn đã hết sức bảo vệ, nhưng dưới sự công kích cuồng loạn của Nhân Diện Chu, bây giờ Chiêu Hồn Phiên vẫn có hai vết rách, cũng tiêu tán mất năm Trành Quỷ ở bên trong.

Trong đó bao gồm cả Hoàng Hiển vừa luyện vào.

Nghĩ đến cái giá cực đắt để chữa trị, Trần Hoàn vô cùng đau lòng, không chịu được lại mắng chửi một trận ở trong lòng.

Vào lúc này, sau lưng lại có một tấm mạng nhện bắn đến – vành mắt Trần Hoàn nứt ra: "Súc sinh! Chỉ cần lão tử trốn được lần này, ngày sau tu thành Trúc Cơ, nhất định giết sạch dòng dõi của ngươi!!!"

Hắn ta vừa mắng vừa tránh sang bên cạnh, đồng thời lấy ra Chiêu Hồn Phiên, dự bị nghênh đón tấm mạng nhện thứ hai theo sát đến, kết quả Chiêu Hồn Phiên lơ lửng ở trên đỉnh đầu một lát, lại không có động tĩnh gì.

Trần Hoàn khẽ giật mình, vô thức quay đầu lại nhìn, đã thấy mặc dù Nhân Diện Chu vẫn lửa giận ngập trời, trong cặp con ngươi lạnh lùng kia cũng để lộ ra chút mỏi mệt.

"Nghiệt chướng này mệt mỏi sao?" Trần Hoàn lập tức hiểu được, dù sao không nói đến sau khi Nhân Diện Chu này đẻ trứng sẽ tổn thương nguyên khí, chỉ nói nó truy sát cả một đường từ sào huyệt, một đường quét ngang núi rừng đến tận đây, dù là Trúc Cơ kỳ cũng không thể hoàn toàn không tiêu hao.

Dù còn có thể tiếp tục đuổi giết, nhưng hiển nhiên tần suất tốc độ phun ra mạng nhện và nọc độc lại giảm xuống một trình độ.

Nghĩ đến đây, Trần Hoàn không khỏi vực dậy tinh thần, không chậm trễ chút nào dùng Nhiên Huyết đại pháp, lao nhanh về phía mép rừng: "Nghiệt chướng, ngươi mẹ nó có bản lĩnh đừng từ bỏ! Chờ lão tử ra khỏi sơn lâm, lại đuổi một đoạn đường sẽ tiến vào trong vòng trăm dặm quanh Loa Sơn thành."

"Đến lúc đó tự phát động m Minh Phục Yêu Trận, biết đâu lão tử còn được lợi!"

Sau một lúc lâu, khóe miệng Trần Hoàn rướm máu, trước mắt lại rộng mở trong sáng, hắn ta đã xông ra khỏi sơn lâm!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Mặc dù Nhân Diện Chu còn đang đuổi theo không bỏ, nhưng trong lòng Trần Hoàn vô cùng thoải mái.

Ra khỏi sơn lâm, lại đi về phía trước nhiều lắm là hơn mười dặm đường, đã vào phạm vi của m Minh Phục Yêu Trận.

Đến lúc đó Nhân Diện Chu không dừng lại, chắc chắn phải chết.

"Tên tiểu súc sinh Bùi Lăng này, suýt nữa làm hại tâm huyết nhiều năm của lão tử thất bại trong gang tấc." Trần Hoàn dành thời gian quay đầu nhìn, thấy đôi mắt Nhân Diện Chu đỏ hồng, không hề có ý buông tha, không khỏi âm thầm cười lạnh, "Chờ lão tử đi tìm hắn, không băm ra cho Chiêu Hồn Phiên ăn thì không được!"

"Nhưng tiểu súc sinh này đánh bậy đánh bạ cũng coi như làm chuyện tốt."

"Đến nay Nhân Diện Chu vẫn chưa thể tỉnh táo cân nhắc lợi hại, rất có thể tiếp theo sẽ đuổi theo lão tử vào pháp trận hộ thành."

"Đến lúc đó, lão tử sẽ nhặt xác cho nó. Dù yêu thú Trúc Cơ kỳ hôi phi yên diệt dưới trận pháp, chỉ cần còn sót lại một chút cũng đủ để lão tử phát tài... Đúng lúc dùng để tu sửa Chiêu Hồn Phiên."

Hắn ta nghĩ như vậy, trong lòng càng vui sướng, ngay cả trên người đầy vết thương cũng cảm thấy thoải mái hơn mấy phần.

Nhưng vào lúc này, một cơn gió mát lướt nhẹ qua từ phía bên cạnh, bóng dáng của Đoan Mộc thành chủ hiện ra giữa không trung.

"Thành chủ?!" Trần Hoàn khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến chỉ sợ mình không nhặt được lợi ích từ Nhân Diện Chu, chỉ là nghĩ đến hiệu quả của Nhiên Huyết đại pháp sắp kết thúc, dù mình may mắn trốn vào phạm vi pháp trận, chẳng may Nhân Diện Chu liều chết với mình, hoặc là gặp được nguy hiểm khác, biết đâu lại xảy ra sơ suất.