Ánh mắt Trần Hoàn lóe lên, nói: "Được... Đúng rồi, sư muội, Mẫu Trận này có thể vây khốn Nhân Diện Chu không? Ta thấy cách bố trí Mẫu Trận phức tạp hơn Tử Trận nhiều. Nếu có thể, chúng ta cũng có thể cố gắng dùng để mưu hại nghiệt chướng kia một lần?"
"Không được sư huynh." Tiêu Đạp Toa toàn lực vận chuyển trận pháp, không rảnh suy nghĩ nhiều, nghe vậy thuận miệng nói, "Phệ Hồn Tử Mẫu Trận, Tử Trận chuyên điều khiển vây giết, mới có hiệu quả vây khốn. Còn Mẫu Trận chỉ có thể dùng để luyện chế Phù khí, đừng nói tính toán loại yêu thú Trúc Cơ như Nhân Diện Chu, ngay cả vây khốn yêu thú Khai Tuệ bình thường cũng không được, dù sao chỉ liếc mắt là hiểu cách ra vào."
Lúc đang nói chuyện, đường vân trên mặt đất trong Mẫu Trận run rẩy, đột nhiên hai đạo huyết quang bọc lấy hồn phách cứ thể bị Tử Trận bên kia rút tới, theo trận văn tràn vào trong Chiêu Hồn Phiên.
Chiêu Hồn Phiên không gió mà bay, trên mặt cờ như có sóng máu cuồn cuộn, trước đó hồn phách đám người bên trong còn từng chửi mắng Trần Hoàn, vừa mừng vừa sợ: "Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm? Ha ha ha, các ngươi cũng có hôm nay!"
"Tốt tốt tốt, lúc trước lão tử không biết nhìn người, hôm nay thấy các ngươi chó cắn chó, cũng coi như có thể nhắm mắt."
"Tên súc sinh Hoàng Hiển này, lão tử liều mạng với ngươi!!"
"Chó cắn người thường không sủa, Trương Trọng Cầm, uổng công ngươi làm nội gián trong ngoài, bây giờ cũng biến Trành Quỷ cùng ta."
Chư hồn xoay đánh thành đoàn trong chốc lát, chỉ có biểu tỷ của Tiêu Đạp Toa khoanh tay đứng nhìn, cười lạnh liên tục, dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn Tiêu Đạp Toa, lạnh giọng nói: "Tiện tỳ! Ta chờ ngươi cũng đến nhập cờ, đến lúc đó ta muốn tự tay xé ngươi thành mảnh nhỏ!"
Tiêu Đạp Toa khẽ nhíu mày, Trần Hoàn vội vàng nói: "Sư muội đừng chấp nhặt với tiện tỳ này, chờ luyện thành Chiêu Hồn Phiên, sau này ta sẽ giao nàng cho ngươi luyện chế."
Nói xong cực kì lạnh lùng liếc nhìn biểu tỷ kia, lạnh giọng nói, "Tiêu sư muội có tình cảm sâu đậm với ta, vốn ta không quan tâm tình yêu nam nữ, nhưng theo năm dài tháng rộng ai có thể vô tình như cỏ cây? Sao lại nhẫn tâm phụ ý tốt của nàng? Loại tiện tỳ không hiểu tình cảm chỉ biết theo đuổi đại đạo như ngươi, sao có thể hiểu được tấm lòng chân thành."
Biểu tỷ kia cười lạnh thành tiếng, lại không nói gì.
Tiêu Đạp Toa chỉ tưởng nàng bị chặn họng, trong lòng thoải mái, liều mạng thiêu đốt một giọt tinh huyết, thúc giục Mẫu Trận nhanh chóng luyện chế, chỉ thấy trên Chiêu Hồn Phiên đột nhiên lóe lên một luồng sáng rực rỡ, khí tức cũng chợt cao chợt thấp, nàng vội vàng quát: "Sư huynh! Nhanh nhỏ tinh huyết vào, sau này ngươi sẽ là phiên chủ của Chiêu Hồn Phiên này, Trành Quỷ trong đó cũng khó phản kháng!"
"Tốt!" Trần Hoàn mưu đồ nhiều năm, lại sắp thành công, nhịp tim cũng không nhịn được đập nhanh hơn, hắn ta vội vàng cắt đầu ngón tay, ép ra một giọt tinh huyết bắn vào trong Chiêu Hồn Phiên, chỉ thấy sau khi Chiêu Hồn Phiên nhận được giọt tinh huyết kia nhanh chóng ổn định lại, cùng lúc đó Trần Hoàn chỉ cảm thấy tâm ý tương thông với nó, chỉ vừa suy nghĩ đã hiểu rõ ràng đủ loại công dụng.
Dù lúc trước Trành Quỷ trong đó còn có thù sâu như biển với hắn ta, lúc này lại ngoan ngoãn, cũng không còn có suy nghĩ phản kháng hắn ta nữa.
"Tốt! Tốt tốt tốt!" Trần Hoàn vẫy tay, Chiêu Hồn Phiên đã rời khỏi chỗ đó, tự động bay vào lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta vuốt ve mặt cờ, vô cùng vui vẻ.
Tiêu Đạp Toa lung lay sắp đổ, thở hổn hển, lại thấy hắn ta không lập tức đỡ lấy mình như trước đó, trong lòng hơi oán trách, chỉ là nghĩ lại, đám người bọn họ gần như bận rộn suốt từ khi nhập tông đến bây giờ chỉ vì luyện thành Chiêu Hồn Phiên này, bây giờ đạt được tâm nguyện, quá vui mừng không kịp để ý đến mình cũng không có gì.
Nàng đành phải đến gần, nũng nịu gọi "sư huynh", muốn nhắc nhở mình đã vất vả mệt nhọc, ai ngờ Trần Hoàn cũng đã ngẩng đầu, mỉm cười với nàng, nói: "Sư muội, suýt nữa quên mất ngươi."
"Không có việc gì..." Tiêu Đạp Toa tưởng hắn ta đang xin lỗi mình, trong lòng ngọt lịm, dịu dàng mở miệng, nhưng còn chưa nói hết câu, cách đó không xa đã vang lên tiếng gốc cây to đổ xuống đất, chợt một đạo mạng nhện chụp vào Mẫu Trận – Nhân Diện Chu đã đuổi tới!
Tiêu Đạp Toa thay đổi sắc mặt, không quan tâm mình đã chịu hao tổn cực lớn, thúc giục Trần Hoàn: "Sư huynh đi nhanh! Ta thao túng trận pháp che giấu cho ngươi một lúc, đợi chút nữa lại dùng Liễm Tức phù tụ hợp với ngươi..."
Còn chưa nói hết câu, chợt thấy ngực mát lạnh!
Nàng hơi sợ sệt, mới kịp phản ứng lại: Trần Hoàn dùng một tay cầm Chiêu Hồn Phiên, tay còn lại đang móc một quả tim vẫn còn nhịp đập ra khỏi lồng ngực của nàng.
"Sư huynh... Ngươi... Ngươi..." Tiêu Đạp Toa vô cùng hoảng sợ, cũng vô cùng mơ hồ, nàng muốn nói gì đó, máu đã trào ra khỏi khóe môi, người cũng mềm nhũn ngã xuống.
"Tiêu sư muội đừng trách ta." Trần Hoàn vừa thôi động Chiêu Hồn Phiên hóa thành một đạo mây đen quấn lấy mình trốn về phía Loa Sơn thành, vừa túm lấy thi thể của nàng để tiện cho Phù khí thôn phệ, trong miệng từ tốn nói, "Chính ngươi nói, bây giờ Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm tổn thương nguyên khí, canh giờ cũng không đúng, chỉ sợ chưa chắc hiệu quả đã tốt."
"Vậy phải mượn dùng thần hồn huyết nhục của sư muội để bồi bổ một chút."