Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 689: Tục Cốt Đan (1)




Ba trăm viên linh thạch trung phẩm?

Lại tăng hai trăm?

Nhưng điều này cũng không liên quan đến mình.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Bùi Lăng cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra ngọc bội luyện đan sư ngũ phẩm.

"Luyện đan sư ngũ phẩm?!" Tu sĩ kia giật mình buột miệng nói.

Nghe vậy, đồng bạn của hắn ta cũng lập tức ngước mắt nhìn, lúc quay đầu lại thấy rõ ngọc bội còn hơi ngẩn ngơ, đợi ánh mắt nhìn sang Bùi Lăng thấy hắn trẻ tuổi như vậy, chỉ là Trúc Cơ lại đã thông qua kiểm tra luyện đan sư ngũ phẩm, lúc này mới nghiêm nghị!

Hai người lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, thái độ lập tức khách sáo hơn nhiều, vội vàng ghi chép cho hắn, lại lấy ra lá bùa dùng hai tay nâng đến trước mặt Bùi Lăng, rất cung kính nói: "Vị đại sư này, đây là bằng chứng lên đài của ngươi. Phía trước đã có hơn mười vị đan sư đang xếp hàng, nhưng đại sư là luyện đan sư ngũ phẩm, vì vậy mặc kệ có bao nhiêu người xếp phía trước, ngài có thể lên đài đầu tiên."

Bùi Lăng nhận lấy lá bùa, khẽ lắc đầu nói: "Không cần như thế, ta xếp ở giữa là đủ."

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia loại hội giao dịch này, dù có Thạch Vạn Lý giới thiệu trước nhưng bản thân Thạch Vạn Lý cũng không phải đan sư, chưa từng đi vào nơi đây. Sự hiểu biết của Thạch Vạn Lý chỉ đến từ tình báo của Thiền Lâu.

Sau khi kể lại cho Bùi Lăng có phần không đầy đủ.

Cho nên Bùi Lăng dự định xem những người khác làm thế nào trước đã...

Nghe vậy, sau khi hai tên tu sĩ kia suy nghĩ liền lấy lại lá bùa muốn sửa một chút, nói: "Đại sư lên đài thứ năm được chứ?"

Thấy Bùi Lăng gật đầu, bọn họ cũng khẽ gật đầu, bấm ngón tay đánh vào mấy đạo pháp quyết, một lần nữa dùng hai tay trả lại cho Bùi Lăng.

Đã làm xong việc này, Bùi Lăng cũng trở lại chỗ ngồi lúc đầu ngồi xuống.

Theo thời gian trôi qua, lần lượt có luyện đan sư đến đây, trong chốc lát toàn bộ hành lang đã không còn chỗ ngồi.

Ngay cả trong góc ở chỗ Bùi Lăng cũng có rất nhiều người ngồi đầy xung quanh.

Không lâu sau, tu sĩ phụ trách đăng ký ngồi bên cạnh đài cao lặng yên rời đi.

Theo một tiếng khánh réo rắt, rèm thêu vốn rủ xuống xung quanh đột nhiên cuốn lên, tấm bình phong rộng mở lập tức đóng lại!

Sau đó một tu sĩ tuổi tác đã cao có khí tức cường đại, trên người mặc áo bào đan sư đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đi đến đài cao.

Thoạt nhìn tu sĩ lớn tuổi này khoảng hơn sáu mươi, râu tóc bạc trắng nhưng một đôi mắt trong vắt sáng tỏ, không hề cảm thấy già nua mà cả người tràn đầy sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Sau khi hắn ta lên đài, vẻ mặt hòa ái dễ gần nhìn một vòng xung quanh, tiếng xì xào bàn tán dưới đài nhanh chóng dừng lại, tất cả mọi người ngẩng đầu tập trung sự chú ý vào trên người hắn ta.

Bùi Lăng nghe được có người ngồi bên cạnh dặn dò đồng bạn: "Đừng tám chuyện nữa, Đồ lão đã tới, hội giao dịch sắp bắt đầu rồi."

Trong lòng hắn khẽ dao động, thầm nghĩ chắc tu sĩ lớn tuổi này là vị luyện đan sư tứ phẩm duy nhất trong Mi Dương thành hiện nay, cũng là quan chủ khảo lần thi quận này, Đồ Hòa.

Quả nhiên, chỉ thấy giữa sân yên tĩnh lại, Đồ Hòa ho nhẹ một tiếng, mặt mỉm cười tự giới thiệu bản thân: "Lão phu Đồ Hòa là y chính y thự Mi Dương thành."

"Cũng là chủ của Cát Viên."

"Tiếp đón không chu đáo, kính xin chư vị thông cảm nhiều hơn."

Nghe vậy, giữa sân lập tức vang lên mấy lời khiêm tốn, phần lớn đan sư đều rối rít nói "không dám".

Đồ Hòa là đại sư luyện đan danh tiếng lâu năm, tu vi cũng không thấp, hắn ta chủ trì Cát Viên nhiều năm, dù là thực lực, địa vị hay thế lực đều có thể gọi là rất quan trọng ở Mi Dương quận.

Thân phận và tư lịch như vậy, đừng nói Cát Viên luôn dùng lễ để tiếp đón với đám đan sư, dù thái độ thật sự lạnh nhạt, có mấy người ở đây lại dám trách móc?

Càng không nói đến, xưa nay Đồ Hòa đều tự mình tọa trấn phía sau hội giao dịch, chỉ không tùy tiện lộ diện.

Lần này lại đích thân lên đài, khiến rất nhiều đan sư xuất thân bản địa vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt kích động.

Hiện tại có người vội vàng nói: "Đồ lão là bô lão đan đạo ở Mi Dương quận ta, chúng ta ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng thấp cổ bé họng không dám làm phiền. Hôm nay có thể thấy phong thái của Đồ lão, đúng là may mắn!"

"Đúng là như thế! Đồ lão đức cao vọng trọng, tạo nghệ đan đạo có một không hai trong quận, Hướng Phong học sau tiến cuối ngưỡng mộ đã lâu, thấy được tôn nhan cũng không nhịn được vui mừng!"

"Vãn bối Dịch Long Đào ngại ngùng tự ti, chỉ dám thầm ngưỡng mộ trong lòng, cũng ngưỡng mộ Đồ lão đã lâu..."

"Đồ lão tài đức vẹn toàn, mặt hồng mắt sáng, đúng là tấm gương của chúng ta..."

Đám người mồm năm miệng liên tục lấy lòng, cố hết sức nịnh nọt.

Đồ Hòa đứng trên đài cao nghe vậy chỉ mỉm cười, sắc mặt không thay đổi chút nào.

Lấy thành tựu và quyền lực của hắn ta, đã sớm quen với tình cảnh này.

Hơn nữa, hắn ta cũng đủ tự tin nhận lấy sự khen ngợi này!

Lúc này để đám người bày tỏ một lát, liền đưa tay ra hơi đè xuống.

Thấy thế, toàn bộ chính đường nhanh chóng yên tĩnh lại, trong khoảnh khắc đã yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nín thở tập trung lắng nghe hắn ta nói chuyện.