Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 68: Tụ hợp (1)




Hoàng Hiển gật đầu: "Ta biết..."

Còn chưa nói hết lời, Trần Mị bỗng nhiên "A" một tiếng.

Hai người vội vàng đề phòng, hỏi: "Đã phát hiện tiểu tử kia rồi sao?!"

"... Hình như Tầm Tung Phong gặp thiên địch, không dám đi về phía trước." Trần Mị không ngừng nghi ngờ, "Các ngươi có mang bản đồ không? Gần đây có gì khiến Tầm Tung Phong e ngại?"

"E ngại?" Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm nhìn nhau, trong mắt đều là lo nghĩ, "Bản đồ ở chỗ Trần sư huynh, vừa rồi chúng ta đi vội đã quên lấy. Nhưng nhớ kỹ dọc theo con đường này, cho đến tận địa bàn của Nhân Diện Chu đều không có yêu thú gì ra dáng?"

Dù sao ở xung quanh Nhân Diện Chu, dù trước đó có yêu thú cường thế hơn, sau khi cảm nhận được khí tức của yêu thú Trúc Cơ kỳ này, đã biết điều sớm trốn đi thật xa, mấy loại không biết điều cũng vào bụng Nhân Diện Chu gần hết.

Trần Mị nghe vậy, thốt ra: "Không phải tới gần địa bàn của Nhân Diện Chu chứ?"

"Không thể nào." Hoàng Hiển lắc đầu, nói, "Ta vẫn tính khoảng cách, bây giờ chúng ta cách biên giới Nhân Diện Chu kiếm gần trăm dặm. Dựa theo lời nói của Đoan Mộc thành chủ, Nhân Diện Chu sẽ không dễ dàng sửa đổi phạm vi đi săn, dù sao nó đi vào chỗ sâu của Loa sơn cũng vì an toàn đẻ trứng và ấp trứng con nối dõi, đã vậy, nó sẽ không dễ dàng rời xa sào huyệt."

Trương Trọng Cầm cau mày nói: "Có thể là thiên địch loại rắn rết... Để Tầm Tung Phong không cần để ý. Thật sự không được, để Tầm Tung Phong nói cho chúng ta biết bây giờ đang ở vị trí nào, chúng ta tới xem có dấu vết của Bùi Lăng không?"

"Tốt!" Trần Mị gật đầu một cái, đang muốn dẫn bọn họ đến chỗ mà Tầm Tung Phong dừng lại, Hoàng Hiển đột nhiên giật giật lỗ tai, quát: "Chậm đã! Có động tĩnh!"

Trương Trọng Cầm phản ứng cực nhanh, lập tức lách mình trèo lên một gốc cổ thụ chọc trời cách đó không xa, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy khu rừng nơi xa lay động từng tầng, có người đang leo trèo giữa khu rừng, mơ hồ thấy được thân hình trong lúc tay áo tung bay, không phải là Bùi Lăng sao?

"Tiểu tử kia ở ngay phía trước!" Trương Trọng Cầm không khỏi vui mừng, vội vàng nói với đồng bạn dưới cây, "Hình như hắn lạc đường, lại chạy về phía chúng ta."

"Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu." Hoàng Hiển và Trần Mị nghe vậy khẽ giật mình, chợt cười ha ha, Hoàng Hiển vừa bóp ngón tay vang lên cành cạch nghênh đón, vừa cười gằn nói, "Còn sợ tốn thời gian tìm hắn trì hoãn canh giờ bên Trần sư huynh, không ngờ tiểu tử này lại chủ động đưa tới cửa."

Bọn họ vô cùng vui mừng bọc đánh qua đó, Bùi Lăng đang bỏ trốn giữ mạng nhanh chóng phát hiện ra, không khỏi vui mừng, chào đón như thấy huynh đệ tỷ muội ruột thịt khác cha khác mẹ thất lạc nhiều năm: "Hoàng sư huynh! Trương sư huynh! Còn có Trần sư tỷ... Ta có thể tìm tới các ngươi rồi! Đúng, vì sao Trần sư huynh và Tiêu sư tỷ không ở đây?"

"Hai người bọn họ đang chờ trong Phệ Hồn Mẫu Trận!" Hoàng Hiển nhe răng cười một tiếng, bỗng nhiên ra tay muốn một phát bắt được hắn.

Ngay vào lúc này, quanh người Bùi Lăng tuôn ra một vòng huyết quang, cả người đột nhiên tăng tốc độ, lại như mũi tên rời cung ngay thời khắc cực kỳ nguy cấp, chợt lóe lên từ trước mặt bọn họ.

Thậm chí cơn gió cuốn lên còn đập vào khuôn mặt bọn họ đau đớn!

Ba người Hoàng Hiển khẽ giật mình, mới phát hiện không đúng, Bùi Lăng đã nhanh như chớp chạy đi, vừa chạy vừa cao giọng hô: "Hai vị sư huynh, mọi việc đã được hoàn thành dựa theo lời nhắn nhủ của Trần sư huynh, cũng đã dụ nghiệt chướng này đến theo kế hoạch... Nhanh! Chúng ta cùng làm thịt nó! Đưa nó đi đoàn tụ với đám oắt con kia!"

Ba người vô thức nhìn theo phương hướng hắn đến, đúng thấy vài gốc cổ thụ chọc trời bị bước chân chặt đứt, ầm vang đổ xuống trong khe hở, một đôi mắt đỏ hồng đang ôm theo căm giận ngút trời nhìn về phía bọn họ!

Ngay sau đó tám chân hơi dùng sức, quái vật khổng lồ nhảy đến giữa không trung, phần bụng mặt người hoàn toàn dập tắt sự may mắn xa vời của ba người Hoàng Hiển, trong cơn cuồng nộ Nhân Diện Chu không nói lời gì, quay đầu phun một tấm mạng nhện tới.

Ba người Hoàng Hiển vô cùng hoảng sợ, rối rít co cẳng lao nhanh đi.

Nhưng Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm còn tạm được, dù sao tu vi đều là Luyện Khí tầng lăm, vào lúc quan trọng lại ép buộc bản thân nâng cao tốc độ lên một đoạn, mạo hiểm né tránh mạng nhện. Nhưng Trần Mị không có vận khí như vậy, nàng mới Luyện Khí tầng bốn chỉ kịp phát ra một tiếng hét, đã bị mạng nhện bao phủ chặt chẽ.

Chợt mạng nhện bị một sợi tơ nhện lôi kéo đến trước mặt Nhân Diện Chu, giác hút dữ tợn tiến tới, tiếng "két" rợn người kèm theo tiếng kêu thảm vang lên, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động.

Bùi Lăng quay đầu nhìn thấy, sau khi rùng mình cũng thầm thở phào, để đạo hữu chết chứ bần đạo không chết! Nếu không phải vì đám người này, hắn cũng không chọc phải Nhân Diện Chu, bởi vì cái gọi là muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, hắn có thể bình an trốn về Loa Sơn thành hay không, coi như trông cậy hết vào những "đồng bạn" này.

Vấn đề là lúc này Trần Mị vừa đối mặt đã nghẻo, chỉ sợ hai người còn lại cũng không chịu được quá lâu, phải nhanh chóng nghĩ cách kéo dài khoảng cách!

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nhịn xuống sự khó chịu, cưỡng ép thôi động linh lực, Huyết Loa độn pháp ầm vang gia tốc, hóa thành một đạo huyết quang lập tức biến mất ở chân trời.