Những người khác cũng nghĩ đến Vương Cao đại sư đến từ Vạn Hủy hải, bọn họ đều rất rõ ràng mười năm trước Vạn Hủy hải đã gặp tình cảnh thê thảm chịu đựng dưới gót sắt của Trọng Minh tông.
Chắc hẳn, sở dĩ vị Vương Cao đại sư này vạn dặm xa xôi đến hoàng triều tham gia đại điển luận đan, cũng vì tránh né sự áp bức của Trọng Minh tông và đủ loại Ma môn.
Thế là mọi người rất ăn ý, bắt đầu lên án ma đạo, đặc biệt là Trọng Minh tông, "Trong tứ đại Ma môn, mặc dù Vô Thủy sơn trang bạo ngược thất thường nhất nhưng ba cái còn lại cũng truyền nọc độc đã lâu!"
"Trong đó Trọng Minh tông có vẻ tầm thường nhất trong tứ đại Ma môn, thật ra là người âm hiểm độc ác nhất."
"Đủ loại việc ác đều châm ngòi Vô Thủy sơn trang đi công kích trước, Thiên Sinh giáo ủng hộ theo sau, Luân Hồi tháp cũng thường xuyên bị lừa, duy chỉ có Trọng Minh tông không tổn hại một binh một tốt, ngồi hưởng chỗ tốt."
"Hắn không chỉ tàn bạo với bên ngoài, bên trong cũng là lòng dạ ác độc!"
"Thiết lập trăm phong ngoại môn, đệ tử hơn vạn, nói là rèn luyện thật ra như nuôi cổ."
"Lại dạy đan đạo, đúc khí, chế phù và đủ loại kỹ nghệ, đều lấy mạng người làm tài liệu, dân chúng dưới sự quản lý như sống trong nước sôi lửa bỏng, khổ không thể tả!"
"Còn có..."
"Cùng..."
"Thậm chí..."
"Cũng may bệ hạ thánh minh, sớm có ý chỉ, đệ tử tứ đại Ma môn dám vào hoàng triều một bước, bất kỳ tu sĩ gì đều có thể chém giết ngay tại chỗ, không cần thẩm tra xử lí!"
Nói đến chỗ này, mọi người lần lượt nhìn về phía Bùi Lăng, hý vọng hắn có thể cảm nhận được sự bảo vệ của hoàng triều với thiên tài đan sư Vạn Hủy hải bi thảm bị ma đạo chèn ép.
Bùi Lăng nghe vậy tê cả da đầu, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể chính nghĩa nói: "Ma đạo hung hoành, Vạn Hủy hải ta cũng là người bị hại... Cùng may dưới sự quản lý của hoàng triều, quốc thái dân an, đúng là một chốn cực lại khiến người ta ao ước!"
Còn nói thêm, "Giữa ban ngày ban mặt ma tu dám mạnh mẽ xông tới phủ thành chủ, thật sự không biết sống chết! Bây giờ trong thành có thành chủ và chư vị chủ trì tình hình, chắc hẳn ma đầu kia sẽ lập tức đền tội."
"Tại hạ chúc thành chủ và chư vị sớm ngày dẹp yên ma tu trong thành, trả lại cho Cừ thành một vùng trời tươi sáng!"
Sau khi tự mắng xong, Bùi Lăng yên lặng hỏi thăm liệt tổ liệt tông của hệ thống ở trong lòng.
Vào lúc này, có người phục vụ đứng bên cạnh bẩm báo, nói là phòng khách bày yến tiệc đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Úy Trì Khắc Thi nghe vậy khẽ gật đầu, chợt khiêm tốn nói với Bùi Lăng: "Đại sư đến đây thật là vinh hạnh, chuyết kinh tự mình xuống bếp chuẩn bị một vài món ăn hàng ngày, mong đại sư đừng ghét bỏ."
Nhan Cầm Lang ngồi bên cạnh cũng cung kính nói: "Thiếp thân ngu dốt, tay nghề vụng về, nếu có chỗ sơ suất xin đại sư rộng lòng tha thứ."
"Không dám." Bùi Lăng vội nói, "Ta là người sơn dã, có tài đức gì lại được tiếp đón nồng hậu như thế?"
Trò chuyện hai câu, phu thê thành chủ mời mọi người ngồi vào vị trí phòng khách trước.
Phóng khách bày yến cách chính đường không xa, ven đường giăng đèn kết hoa sắc màu rực rỡ, có thể thấy phủ thành chủ thật sự tốn rất nhiều công sức và tâm tư vì bữa tiệc đêm nay.
Sau khi đến phòng khách, đương nhiên Bùi Lăng được ngồi trên chiếc ghế tôn quý nhất cách thành chủ gần nhất.
Đám người ngồi xuống theo thứ tự, Nhan Cầm Lang nhìn quản gia, đối phương vội vàng truyền âm cho người phục vụ gian ngoài, chẳng mấy chốc có một đội tỳ nữ váy gấm bưng mâm vàng bát ngọc nối đuôi nhau mà vào.
Trong đủ loại đồ dùng nhà bếp bảo khí tỏa ra ánh sáng lung linh bắn ra bốn phía, mùi hương đồ ăn quanh quẩn tràn ngập, chẳng mấy chốc khơi dậy sự thèm ăn của rất nhiều người.
Úy Trì Khắc Thi hơi thò người ra, tự mình giới thiệu món ngon mỹ vị căn bản không quen biết ở trước mặt cho Bùi Lăng: "Đĩa Trường Thụy Quả Đường Thố Hậu Nhật Ngư này là đồ ăn Vạn Hủy hải, chuyết kinh dung nhập cách chế biến của Cừ thành ta cũng có cảm giác khác, kính xin đại sư bình luận."
Bùi Lăng nếm thử một miếng, hắn vừa tới Vạn Hủy hải không bao lâu đã vội vàng chạy trốn, còn chưa từng nghe đến món ăn Trường Thụy Quả Đường Thố Hậu Nhật Ngư này, tất nhiên bây giờ không bình luận ra cái gì, chỉ gượng cười khen ngợi: "Tay nghề phu nhân cực tốt, hôm nay chúng ta đều có lộc ăn."
Sau đó, Úy Trì Khắc Thi lại giới thiệu một loạt thức ăn rượu cho hắn.
Trong đó có một nửa là món đặc sắc bản địa Cừ thành, một nửa là món đặc sắc Vạn Hủy hải, rất hiển nhiên phủ thành chủ chỉ sợ Vương Cao đại sư đường xa mà đến ăn không quen đồ ăn Cừ thành, nên đặc biệt sắp xếp như thế.
Thấy cảnh này, trong lòng Bùi Lăng không nhịn được khẽ dao động.
Đối xử như thế, hình như có mưu đồ khác?
Hắn không thể làm rõ mục đích của phủ thành chủ, chỉ bình tĩnh phó.
Chẳng mấy chốc theo người ca múa xuất hiện, trong từng tiếng sáo trúc ăn uống linh đình, bầu không khí trong bữa tiệc càng náo nhiệt.
Sau ba lần rượu, tất cả mọi người cảm thấy gần gũi với nhau hơn nhiều.
Vào lúc này, Úy Trì Khắc Thi và thê tử nhìn nhau vội ho một tiếng, ra lệnh cho người phục vụ trình lên rất nhiều lễ vật đã sớm chuẩn bị xong.