Vừa mở cửa lớn phòng tu luyện lập tức phát động cơ quan, một cục đá bắn ra từ bên cạnh, đập về phía hắn.
Vù!
Ngay sau đó, hệ thống thi triển 【 Huyết Quỷ độn pháp 】 , Bùi Lăng hóa thành huyết quang lập tức tránh đi tảng đá bắn đến, thoáng cái đã xông ra cửa lớn!
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, loại cơ quan kém đến mức không chịu nổi này thật sự không có tác dụng với hệ thống!
Đáng tiếc lần trước hắn tu luyện ở phường thị Vạn Hủy hải đã bị đệ tử Tố Chân Thiên cắt ngang, sau đó vì quá vội vàng đã dùng Hàn Tủy Hỏa thiêu huỷ toàn bộ xiềng xích. Nếu không vừa nãy tu luyện, chắc chắn sẽ dùng xiềng xích trói mình lại, cứ thế sẽ đề phòng chuyện ngoài ý muốn như thế.
Hơn nữa, bây giờ càng tồi tệ hơn là, vì sử dụng độn pháp ma đạo, khí tức tràn ra ngoài khiến hiệu quả của 【 Huyết Vô Diện 】 biến mất, bây giờ hắn đã khôi phục vẻ ngoài và khí tức ban đầu!
...
Phủ thành chủ.
Phòng bếp nhỏ chuyên dụng của thành chủ phu nhân nằm trong một khu rừng trúc yên tĩnh.
Vị phu nhân xinh đẹp Nhan Cầm Lang nhìn một đám hạ nhân lục tục chuẩn bị kỹ càng đồ cần thiết, khẽ gật đầu vung ống tay áo xanh lên, phân phó: "Lấy nồi tới."
Chẳng mấy chốc, quản gia tự chỉ huy bốn tên nô bộc khỏe mạnh nâng một cái nồi lớn đường kính khoảng hơn trượng đi lên.
Toàn thân cái nồi này đen nhánh, mơ hồ lóe ra ánh sáng phù văn, rõ ràng là một đồ dùng nhà bếp cấp bậc pháp khí!
Nhan Cầm Lang tự bước lên trước đỡ lấy, đặt nó lên bếp nấu được đặc chế trong phòng bếp.
"Nước." Nàng lại phân phó, lần này mười mấy thị nữ mặc thải y vai gánh bình thủy tinh vội vàng tiến lên, rót nước linh tuyền vừa mua được từ trong đại tộc nào đó từ trong bình trên đầu vai vào trong nồi.
Phẩm chất loại nước này trong suốt sáng ngời, bên trong ẩn chứa linh khí, ngọt ngào trong veo, đương nhiên giá cả cũng không rẻ.
Trong thành có rất nhiều tu sĩ, chỉ khi lấy được linh trà thượng giai mới có thể cố ý phối hợp với loại linh tuyền này để pha trà.
Nhưng hiện tại lại bị Nhan Cầm Lang dùng để chế biến thức ăn.
Nàng lại sai người mang tới rất nhiều hương liệu, sau khi xào nấu chế biến trong một chiếc nồi pháp khí hơi nhỏ hơn ở bên cạnh, mới đổ vào trong nồi lớn.
Vốn những hương liệu này có mùi hương nồng đậm, sau khi được thành chủ phu nhân bào chế một lượt càng là hương thơm mười dặm, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn đám người vây xem.
Vốn phòng bếp khá rộng rãi, lập tức bị bao vây đến trong ngoài ba vòng, chật như nêm cối.
Tỷ đệ Nhan Cầm Lang đã sớm không thấy ngạc nhiên với tình cảm này, không hề có ý trách cứ rất nhiều thị vệ hạ nhân.
Mặc dù hai tỷ đệ là yêu tộc nhưng đều không giỏi tranh đấu.
Nhất là lúc Nhan Cầm Lang ở trong địa giới ma đạo đã đánh bậy đánh bạ yêu thích nghề bếp núc, hơn nữa còn rất có thiên phú.
Năm đó cả tộc di chuyển đến Lưu Lam hoàng triều, vừa đến một nghèo hai trắng, cũng dựa vào khả năng trù nghệ này để kiếm đường sống cho cả tộc.
Về sau, bởi vì lấy vẻ ngoài hiền lành của bản thân đã hấp dẫn được Úy Trì Khắc Thi thành chủ Cừ thành đến dùng cơm, cuối cùng kết làm vợ chồng, chính là một đoạn giai thoại mà tất cả người bản địa Cừ thành đều biết.
Chỉ là sau khi thành hôn, Nhan Cầm Lang không cần ngày ngày trời chưa sáng đã thức dậy xuống bếp kiếm sống nuôi cả tộc, lại khiến rất nhiều người tham ăn bóp cổ tay nhớ thương tài nghệ của nàng.
Đương nhiên, nếu phủ thành chủ cần chiêu đãi quý khách, Nhan Cầm Lang vẫn phá lệ tự mình xuống bếp.
Đêm nay, nhờ vào vị luyện đan sư ngũ phẩm kia, mọi người lại được thấy trù nghệ của Nhan Cầm Lang một lần nữa, thậm chí dựa theo lệ cũ còn có thể hưởng thụ một vài thức ăn thừa không thích hợp đưa đến trước mặt khách quý, tất nhiên trên dưới phủ thành chủ vừa nghe tin đã lập tức hành động.
"Mùi thơm này... Nguyên liệu nấu ăn còn chưa tới, ta đã đói bụng." Một thị vệ không cần trực ban sờ bụng mình, khẽ nói, "Thật hy vọng đêm nay khẩu vị của vị đan sư kia không tốt, cho chúng ta nhiều đồ thừa."
"Ngươi nghĩ gì thế? Dù khẩu vị không tốt, nhìn thấy tay nghề của phu nhân còn ngừng được sao?" Vừa nói xong đã bị bị đồng bạn vỗ vào đầu, "Đừng quên thành chủ chúng ta là con cháu thế gia, từ bé có món ngon mỹ vị gì chưa từng thấy, không phải cũng tâm phục khẩu phục với tay nghề của phu nhân, muốn ngừng mà không được?"
"Cũng đúng..." Thị vệ lập tức thất vọng.
"Đừng lo lắng, phu nhân mềm lòng, mặc dù đặc biệt xuống bếp vì khách quý, nhưng chúng ta chờ đợi ở đây, kiểu gì chút nữa phu nhân cũng chia cho chúng ta một chút." Đồng bạn an ủi, "Yên tâm đừng vội, phu nhân sẽ không để chúng ta chờ đợi không công."
Trong lúc xì xào bàn tán, mặt nước trong nồi lớn hiện ra từng cái bong bóng, rất nhiều hương liệu cuộn trào theo nước sôi.
Thấy cảnh này, Nhan Cầm Lang khẽ gật đầu, phân phó quản gia: "Đi vào trong lồng bắt một con Hắc Dực trư đến."
Hắc Dực trư là một trong số ít yêu thú có thể ăn được ở Lưu Lam hoàng triều.
Linh trí của chủng tộc yêu thú này cực thấp, cuối cùng cả đời đều không thể hóa hình, cũng hoàn toàn không biết tu luyện, không có chút trí tuệ nào, cộng thêm chất thịt tươi non ngon miệng, có mặt trong rất nhiều thực đơn của Yêu tộc có trí tuệ.