Nói xong cũng có một luồng u quang lại không nhanh chóng như trước đó, mà trôi nổi bồng bềnh, sau khi chạm đến mũ miện huyết sắc đã diễn hóa thành một viên bảo thạch khác chậm rãi hiện ra.
Ngay sau đó là giọng nói ôn hòa của một nữ tử: "Hôm nay Vô Thủy sơn trang chứng kiến chân truyền Lệ Liệp Nguyệt Trọng Minh tông trèo lên huyết thê, áp chế thiên kiêu, ngồi lên huyết tọa chính là Thánh Nữ!"
Điểm u quang thứ ba ung dung bay múa, keng!
Sau một tiếng vang như có như không, mũ miện huyết sắc trên đỉnh đầu Lệ Liệp Nguyệt đã khảm ba viên bảo thạch lớn khoảng ngón cái, nó tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh sáng bắn ra xung quanh.
Cùng lúc đó, nàng cảm thấy tốc độ khôi phục của mình đột nhiên tăng tốc!
Không lâu sau, Lệ Liệp Nguyệt đã khôi phục được lúc toàn thịnh, nhưng pháp lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể như dòng sông dài cuồn cuộn, lúc lực lượng mênh mông trào lên, khí tức của nàng không ngừng kéo lên... Trong chốc lát ngắn ngủi đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ!
Vào lúc mọi người nhìn chằm chằm, Giám Sát điện chủ mỉm cười tiếp tục chủ trì đại điển: "Thánh Nữ đời này đã chính vị, chư vị, chúc Thánh tông ta có người kế tục, phúc tộ kéo dài!"
Trên biển mây, tiếng hô như biển gầm, đồng thanh một lời: "Chúc Thánh tông có người kế tục, phúc tộ kéo dài!"
Trong tiếng hân hoan ồn ào, quảng điện tĩnh mịch từng xuất hiện khi xác định hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn lại xuất hiện ở giữa không trung.
Vô số Mệnh Hồn đăng so le lơ lửng, mệnh hỏa như mặt trời lơ lửng, lúc chiếu đến tu sĩ tu vi hơi thấp đều rối rít cúi đầu né tránh.
Từng bóng người hoặc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hoặc nghiêng người dựa vào vân sàng, hoặc bằng bàn nhỏ, hoặc quỳ gối trong trướng, hình bóng lay động hiện ra trong đó.
"Thánh Nữ Lệ Liệp Nguyệt vào truyền thừa điện, bái kiến chư tổ sư!" Theo Giám Sát điện chủ nhắc nhở, Lệ Liệp Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vừa sải bước ra đã biến mất trên huyết tọa Thánh Nữ, xuất hiện trong quảng điện có vô số Mệnh Hồn đăng lơ lửng.
Tòa quảng điện mà đệ tử nhập tông được thấy chậm rãi biến mất.
Đến đây đại điển Thánh Nữ đã chậm rãi kết thúc.
Ngày hôm sau.
Sắc trời hơi sáng.
Một thị nữ cung trang mặt nạ sương lạnh vội vàng đi trên hành lang xương người.
Nàng nhanh chóng đi vào cửa một gian tĩnh thất, chưa mở miệng bẩm báo, cửa tĩnh thất đã im ắng mở ra.
Bên trong rèm châu dày đặc, Chu Diệu Ly ngồi xếp bằng trên vân sàng chậm rãi mở mắt, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Chủ nhân." Thị nữ lấy lại bình tĩnh, hơi chật vật nói, "Chu gia vừa truyền tin tức, nói gia chủ mở từ đường xóa tục danh của ngài ra khỏi gia phả."
"Lại mệnh lệnh rõ ràng bất kỳ tông tử gì, kể từ hôm nay không được qua lại với ngài."
"Mấy tông tử Chu thị vốn nghe lệnh ở lại đây đã thu thập hành lý rời đi."
"Ngoài ra, rất nhiều đệ tử đã sớm quy hàng ngài trong thượng tam mạch cũng có hành động..."
Còn có một vài chuyện khác, nhưng thị nữ nói đến đây cổ họng đã nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.
Chu Diệu Ly nghe vậy, vẻ mặt bình thản: "Ta và Lệ Liệp Nguyệt tranh đấu nhiều năm, được làm vua thua làm giặc vốn là chuyện thường tình. Ta đồng ý với cách làm của Chu gia. Dù sao ta không phải huyết mạch Chu gia, được bọn họ dạy dỗ một thời gian, từ trước đến nay ở chung không tệ, không cần để bọn họ chôn cùng với ta."
"Chủ nhân..." Thị nữ hơi không cam lòng, đúng, chủ nhân cũng không phải huyết mạch Chu gia!
Nhưng những năm gần đây vì chủ nhân có huyết mạch Tư Hồng thị, lại thiên tư xuất chúng đứng hàng chân truyền, Chu gia đã nhận được bao nhiêu chỗ tốt?
Vốn Chu gia chỉ là một trong rất nhiều nơi phụ thuộc vào Tư Hồng thị mà thôi!
Bàn về nhân tài bàn về thế lực bàn về thực lực đều bình thường không có gì lạ.
Dựa vào chủ nhân mới có hôm nay, dù chủ nhân tốt bụng chủ động đề nghị cắt đứt quan hệ với Chu gia, Chu gia cũng có mặt mũi đồng ý?!
Đám đệ tử trong thượng tam mạch cũng lòng lang dạ thú!
Chủ nhân không phải đích nữ thế gia cao ngạo mắt cao hơn đầu như Lệ Liệp Nguyệt! Trong đám thuộc hạ, có ai chưa từng nhận được chỗ tốt từ chủ nhân? Dù nuôi con chó, mỗi ngày ném ít cơm thừa đồ ăn thừa cũng biết vẫy cái đuôi. Những người này còn vô tình vô nghĩa như thế...
Nàng thật sự nuốt không trôi cơn giận này, không nhịn được nói, "Chủ nhân cho tiểu tỳ đi giết sạch những phản đồ kia được không?"
Chu Diệu Ly liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: "Yên tâm đừng vội."
"..." Thị nữ thở sâu, nghe lời bình tâm tĩnh khí, chỉ là nàng cố gắng một lúc lâu, vẫn cảm thấy không thể bình tĩnh, "Chủ nhân, hiện tại..."
"Chờ." Chu Diệu Ly cắt ngang nàng, thản nhiên phân phó.
Thấy thế, dù vẻ mặt thị nữ vẫn vô cùng oán giận, lại không dám nói cái gì.
Ngăn cản thị nữ này xúc động, Chu Diệu Ly chợt nhắm mắt lại tiếp tục rèn luyện pháp lực.
Những năm gần đây, nàng đã sớm nhìn thấu.
Ở Thánh tông, hoặc là nói thế gian này, thân phận địa vị quyền lực đều là hư vô, huyết mạch tình nghĩa cũng không đủ đáng tin, chỉ có thực lực mới là căn bản!
Lúc trước trong lòng Chu Diệu Ly vẫn còn e ngại Lệ Liệp Nguyệt, đây không chỉ vì xuất thân và thiên phú của Lệ Liệp Nguyệt, cùng với việc từ thuở nhỏ Lệ Liệp Nguyệt đã có tu vi và thực lực vượt xa cùng thế hệ... Càng là vì, nàng quá sợ bị Tư Hồng thị từ bỏ!