Trưởng bối của hắn ta khẽ nói: "Tiểu bối trẻ người non dạ, không có chút kiến thức nào! Cho dù Tuyên gia bảo có một vị Thái thượng trưởng lão, xét đến cùng chỉ là gia tộc phụ thuộc sự quản lý của Thánh tông mà thôi."
"Hôm nay là đại điển Thánh Nữ an tọa, việc lớn biết bao!"
"Người dưới sự quản lý của Thánh tông đến chúc mừng chỉ là dệt hoa trên gấm. Màn quan trọng nhất lại là những tông môn ngồi ngang vai ngang vế với Thánh tông đến đây chúc mừng..."
"Cái tông môn lớn khác thì cũng thôi, Thiên Sinh giáo, Luân Hồi tháp, Vô Thủy sơn trang... Chắc chắn sẽ đến đây!"
"Hơn nữa..."
Còn chưa nói hết câu, đã thấy hai tên nội môn đệ tử Trọng Minh tông dẫn một nữ tu áo tơ trắng dáng người và vẻ ngoài mảnh mai đạp vào cầu vồng, đi đến cái đài bên cạnh.
Thoạt nhìn nữ tu nữ tu áo tơ trắng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, đường nét khuôn mặt khá tinh xảo nhưng làn da vốn trắng nõn mềm mại lại khắc đầy phù văn!
Bên hông nàng treo một thạch tháp năm tầng dài khoảng ngón tay, bụi bẩn không hề thu hút.
Đôi mắt của trưởng bối đang giảng giải cho thiếu niên hơi co lại, vội vàng nhắc nhở: "Đừng nhìn nữ tu kia!"
Thiếu niên nghe lời nhìn sang chỗ khác, buồn bực nói: "Trên đại điển này, dù là đệ tử Luân Hồi tháp nào dám làm loạn ở Thánh tông?"
"Đây không phải là đệ tử Luân Hồi tháp." Trưởng bối trầm giọng truyền âm, "Tuy thạch tháp bên hông nàng là đồ của đệ tử Luân Hồi tháp, nhưng linh cơ của nó diệt hết, hiển nhiên là cướp được từ trong tay đệ tử Luân Hồi tháp, chủ nhân thạch tháp đã chết! Trong trường hợp này, cự phách bốn tông đều đang nhìn còn dám công khai mang thạch tháp ở trên người khoe khoang như thế... Nàng là người Vô Thủy sơn trang!"
"Vô Thủy sơn trang!" Thiếu niên lập tức nghiêm nghị.
Không chỉ hắn ta.
Trên cái đài to như vậy, vốn đã ngồi đầy bảy tám phần tu sĩ, đang ăn uống linh đình vô cùng náo nhiệt, sau khi nữ tu áo tơ trắng kia xuất hiện lại lặng ngắt như tờ.
Đến mức tiếp theo còn có mấy vị thiên kiêu ngoại tông khác được dẫn đường tiến vào cái đài bên cạnh, chờ đến khi đại điển bắt đầu, đám tu sĩ đều im lặng không nói, không dám dò xét quá nhiều.
Nửa ngày sau, trên một cái đài chiếm diện tích không lớn lại không có một ai, khí tức lạnh lẽo tràn ngập, đường vân trận pháp chậm rãi hiện ra.
Trong chốc lát, một tia sáng đen hiện lên, một đám đệ tử Trọng Minh tông lập tức xuất hiện.
Người cầm đầu lại là Lệ Liệp Nguyệt!
Hôm nay nàng vẫn mặc một bộ váy lụa màu đen, chỉ là mái tóc dài luôn thả sau lưng lại được búi hờ, bên trên cài một cái tán hoa như gai đâm bện thành.
Ở giữa gai đâm nở rộ một đóa hoa cánh hoa màu đỏ rực, màu sắc đóa hoa kia như vết máu sắp khô cạn, càng làm nổi bật làn da như mỡ đông, khí chất lạnh lùng diễm lệ.
Ở sau lưng nàng, Chu Diệu Ly và Tô Chấn Hòa đứng sóng vai.
Sau nữa là mạch chủ nội môn thượng tam mạch, Lệ Hàn Ca cũng ở trong số đó!
Trong trường hợp hôm nay, tất cả mọi người ăn mặc long trọng, vào lúc này ánh mắt từ bốn phương tám hướng, bao gồm cả cái đài có sương mù hỗn độn quanh quẩn, tất cả sự chú ý đều chỉ tập trung trên người Lệ Liệp Nguyệt.
Xoạt xoạt xoạt...
Lệ Liệp Nguyệt là thiên kiêu thế gia đã sớm thành thói quen với ánh mắt bình thường.
Duy chỉ có ánh mắt đánh giá của Tông Chủ lại như thực chất, trĩu nặng đè xuống.
Loại áp lực tràn trề này, dù lấy tu vi Nguyên Anh kỳ cũng không thể khinh thường!
Nhưng vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt tự nhiên không hề có chút thay đổi nào, nàng hơi khom người hành lễ về phía cái đài của Tông Chủ và khách quý ngoại tông.
Ngay sau đó, đám người Chu Diệu Ly sau lưng nàng và rất nhiều khách khứa đến tham gia đại điển đều rối rít đứng dậy, cùng nhau khom lưng chào người ngồi ở chủ vị.
"Chư vị không cần đa lễ." Trong sương mù hỗn độn truyền ra một giọng nam ôn nhuận xen lẫn chút trầm thấp, nghe vào tai chỉ thấy tinh thuần, khiến người vừa nghe xong không nhịn được có thiện cảm, không hề nói nhảm mà nói ngay vào điểm chính, "Tháng trước chân truyền Lệ Liệp Nguyệt của tệ tông phá đan Ngưng Anh, muốn đăng lâm vị trí Thánh Nữ."
"Hôm nay, làm phiền chư vị đường xa mà đến để chứng kiến."
"Giám Sát điện chủ."
Nghe được Tông Chủ phân phó, một Giám Sát điện chủ áo bào tím lập tức mở miệng đáp lời: "Tông Chủ!"
Tông Chủ nói ngắn gọn: "Thăng huyết tọa Thánh Nữ."
Giám Sát điện chủ chắp tay thi lễ: "Vâng."
Vừa mới nói xong, rất nhiều cái đài lơ lửng ở giữa biển mây đang tùy tiện lên xuống, trong nháy mắt dừng lại như bức tranh đứng im.
Sau hai hô hấp, biển mây bắt đầu sôi trào lên như bị đun sôi!
Cái đài để tân khách và đệ tử tông môn đứng lên vững chắc như núi, nhưng trong mọi người ở đây, ngoại trừ một vài người có tu vi cao thâm, đều cảm thấy tim đập nhanh!
Thậm chí có một vài tu sĩ thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, tay chân run rẩy, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập!
Dường như có một thứ khủng bố nào đó không nói rõ được cũng không tả rõ được sắp giáng lâm!
Trong chốc lát, biển mây im ắng tách ra, một tòa bảo tọa huyết sắc như ngọn núi từ từ bay lên.
Bảo tọa được điêu khắc tinh tế, màu sắc đỏ tươi như một viên minh châu khảm nạm ở đỉnh núi.
Trước bảo tọa có hơn vạn bậc cầu thang huyết sắc!