Bây giờ chỉ cách đại điển Thánh Nữ có mấy ngày, cuối cùng Lệ Liệp Nguyệt cũng kết thúc bế quan tĩnh tu, trở lại hành cung của mình. Vì vậy hôm nay hắn ta đã có cơ hội gặp chất nữ này để hỏi thăm rõ ràng.
"Vạn Hủy hải." Lệ Liệp Nguyệt nghe vậy, ngắn gọn nói.
Sắc mặt Lệ Vô Mị đột nhiên thay đổi, vội vàng hỏi: "Hắn xuất phát bao lâu rồi? Ngươi có phái ai bảo vệ không? Tu vi như thế nào?"
"Hắn đã xuất phát trước khi ta bế quan." Lệ Liệp Nguyệt từ tốn nói, "Với thực lực hiện tại của hắn đã có thể tự gánh vác một phương, ta không ra lệnh người nào theo bảo vệ."
"Người mà ta nhìn trúng tuyệt đối không có việc gì!"
Nàng phát hiện Lệ Vô Mị đang rất lo lắng, nhưng vẫn thờ ơ.
Lần này Bùi Lăng đi Vạn Hủy hải là vì rèn luyện tâm cảnh.
Dù gặp phải cơ duyên cũng tốt, nguy hiểm cũng được, đều phải do đối phương tự giải quyết!
Ngọc không mài thì không sáng, chỉ có đối mặt chính diện với rất nhiều sự lên xuống chập trùng, trải qua đủ loại sóng gió, mới có thể rèn luyện ra tâm cảnh đủ để gánh vác Kim Đan nhất phẩm.
Nếu không, tuyệt đối không thể đan thành nhất phẩm!
Từ khi Bùi Lăng nhập tông đến nay, dù tiến cảnh nhanh chóng nhưng đều ở trong địa bàn Thánh tông, thậm chí nhiều khi có mình che chở và nâng đỡ. Theo Lệ Liệp Nguyệt, thật ra đến nay Bùi Lăng vẫn chưa thật sự tiếp xúc với bên ngoài.
Vị sư đệ này này trải nghiệm quá ít.
Hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, công pháp tu hành, tài nguyên trong tay đều vượt xa cùng thế hệ.
Nếu hiện tại ngay cả một lần du lịch nho nhỏ cũng cần nàng tiếp tục phái người ẩn nấp ở bên, âm thầm bảo vệ, vậy đạo lữ của nàng có khác gì phế vật?
Loại tình cảnh an nhàn dù bất cứ lúc nào cũng có người che chở, sẽ chỉ làm tâm cảnh của Bùi Lăng thiếu hụt!
Nghe vậy, Lệ Vô Mị nhíu chặt chân mày: "Ngươi để hắn ra ngoài du lịch, rèn luyện tâm cảnh?"
Thấy chất nữ gật đầu, hắn ta không nhịn được giậm chân nói, "Có rất nhiều cách để tăng trưởng tâm cảnh, cũng có không ít nơi thích hợp du lịch, nhưng với thời cơ hiện tại, hắn không thể đi Vạn Hủy hải!"
Lệ Vô Mị tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay, dù coi trọng Bùi Lăng cũng không thể cẩn thận bảo vệ hắn như lưu ly, không để gặp bất kỳ mưa gió gì.
Vẻ mặt hiện tại khiến Lệ Liệp Nguyệt cũng không nhịn được hơi ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Bởi vì lần trước ta đưa nữ thi cho hắn, có một bộ là giết đệ tử Tố Chân Thiên." Lệ Vô Mị giải thích, "Vì đề phòng Tố Chân Thiên quấn lấy, ta cố ý để người ra tay giả mạo đệ tử Vô Thủy sơn trang, đổ tội cho một tán tu Vạn Hủy hải."
"Nhưng tên đệ tử Tố Chân Thiên kia cũng không phải đến Vạn Hủy hải một mình, mà còn có đồng bạn. Mặc dù vẻ ngoài đồng bạn kia cũng không tệ, lại không đủ ôn nhu, chưa chắc đã phù hợp với sở thích của Bùi Lăng. Cho nên người của chúng ta không để ý nàng, sau khi mang thi thể thích hợp đi, để lại nàng ta."
"Ngươi cũng biết, tình cảm giữa đồng môn Tố Chân Thiên rất tốt, tự nhiên có một sư tỷ muội biến mất, tất nhiên người còn lại sẽ không rời đi như vậy, thậm chí còn có thể xin trong môn giúp đỡ, đến Vạn Hủy hải tra rõ ràng... Bùi Lăng chưa từng đi du lịch bên ngoài, kinh nghiệm không đủ."
"Chẳng may hắn lấy nữ thi ra song tu ở Vạn Hủy hải bị Tố Chân Thiên phát hiện, đến lúc đó..."
Lệ Vô Mị còn chưa nói hết lời, vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt lập tức lạnh xuống.
Nàng lạnh lùng hỏi: "Song tu với nữ thi? Vì sao hắn muốn song tu với nữ thi?"
Lệ Vô Mị kỳ quái nhìn chất nữ, đây là trọng điểm sao?
Hiện tại quan trọng nhất căn bản không phải vấn đề song tu với nữ thi, mà là Bùi Lăng bị đệ tử Tố Chân Thiên phát hiện thì làm sao bây giờ!
Nghĩ vậy, nhưng dù sao Lệ Liệp Nguyệt là thiên kiêu số một thế hệ này Lệ thị, sắp đăng vị Thánh Nữ, Lệ Vô Mị vẫn kiên nhẫn giải thích: "Việc Bùi Lăng yêu thích nữ thi cũng không phải bí mật gì..."
Ngay lập tức, hắn ta kể sơ qua việc hôm đó Bùi Lăng rời khỏi Bồng Doanh quan đã không quan tâm đám người, muốn song tu cùng nữ thi ngay trước mặt mọi người.
Vẻ mặt Lệ Liệp Nguyệt lạnh lùng, không nhìn ra vui giận, sau khi nghe xong mới thản nhiên hỏi: "Cho nên, ngươi đã đưa ba bộ nữ thi cho hắn?"
"Không sai!" Lệ Vô Mị gật đầu, "Hơn nữa vì đề phòng lúc song tu xảy ra sơ suất, ta còn cố ý xử lý thi khí và tử khí của ba bộ nữ thi kia, để nó không thể thi biến, mặc dù từ nay không thể luyện chế thành thi khôi, chỉ có thể dùng để song tu, nhưng những nữ thi này vốn là để Bùi Lăng giải buồn... Hắn rất hài lòng!"
"Dù sao trong tộc coi trọng Thánh Tử tương lai, cũng nên lôi kéo một chút..."
"Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này."
Hắn ta nhanh chóng nghĩ đến việc chính, trầm giọng nói, "Bùi Lăng đã đến Vạn Hủy hải, vậy ta cũng phải nhanh chóng xuất phát! Có lẽ hắn còn chưa biết chuyện này, một khi bị Tố Chân Thiên để mắt tới, đến lúc đó dù là Lệ thị ta cũng gặp rắc rối."
Nói xong, Lệ Vô Mị lập tức đứng dậy rời đi.
Bóng dáng Lệ Vô Mị nhanh chóng biến mất, trong thiền điện lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi!