Trên vẻ ngoài tinh xảo của nàng lộ ra khí khái hào hùng, lúc này nhìn quanh ba cây trâm hình kiếm dài trên búi tóc chiếu sáng rạng rỡ, có vẻ đặc biệt không dễ chọc.
Đến mức mấy tán tu vốn cũng muốn lên núi cao quan sát mặt biển, còn chưa tới gần đã quay đầu bỏ đi.
Nguyễn Chỉ nhìn lướt qua những người này, phát hiện bọn họ đều không có nhiều chỗ tương tự với ma tu hôm qua, mới lạnh lùng thu hồi tầm mắt.
Nàng đã tìm qua tìm lại trong phường thị một đêm, lại không có chút thu hoạch nào.
Để đối phương chạy trốn!
Thật sự lẽ nào lại như vậy!
Rốt cuộc tối hôm qua mình đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại quên đi độn pháp?
Mặc dù cuối cùng đã nhớ lại, nhưng lúc đó ma tu kia đã sớm trốn không thấy tăm hơi!
Hơn nữa, tán tu ở Vạn Hủy hải này đúng là tốt xấu lẫn lộn.
Tối hôm qua, lúc đầu không ai chịu nói cho nàng biết hướng đi của ma tu áo bào đen, sau đó có người chủ động tiếp cận nàng, tỏ vẻ đồng ý giúp đỡ tìm vị trí của ma tu áo bào đen, kết quả lại lừa nàng một đống linh thạch đan dược, muốn chạy trốn... Cũng may Nguyễn Chỉ kịp phản ứng ngăn chặn đối phương, hung hăng dạy dỗ một trận!
Nhớ lại những việc đêm qua, Nguyễn Chỉ cảm thấy tâm lực mệt mỏi quá mức, trong lòng vô cùng nghi ngờ: "Sao thuật pháp của ma tu lại lợi hại như thế?"
Tu vi của nàng cao hơn đối phương một cảnh giới lớn, dưới tình huống bình thường, thần thông của đối phương có lợi hại, hiệu quả lúc thi triển với nàng cũng nên có hạn.
Nhưng cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng không chỉ trúng chiêu, hơn nữa trong quá trình trúng chiêu còn mơ hồ chỉ lo vung hai chân đuổi theo, căn bản không suy nghĩ nhiều những việc khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Chỉ thầm nghiêm nghị.
May mà tu vi ma tu kia không cao, nếu không chắc chắn tối hôm qua nàng sẽ chịu nhiều thua thiệt!
Quả nhiên, sư trưởng và các sư tỷ nói rất đúng, Ma môn khác với chính đạo, dù so thực lực chính diện không thể bằng đám tu sĩ huyền môn chính đạo như bọn họ, nhưng đủ loại thủ đoạn quỷ quyệt, cũng như trước khi bọn họ đồ thành thường xuyên khó lòng đề phòng...
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Chỉ càng thêm căm phẫn.
Nếu không phải vì dẫn mình đi giải sầu, sư tỷ căn bản không đến Vạn Hủy hải, cũng không bị...
Có thể nói, sở dĩ Mạc sư tỷ xảy ra chuyện, đơn thuần là vì nàng!
Hiện tại sư tỷ đã gặp nạn, bị giữ xác, dù thế nào cũng phải cướp lại!
Lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Chỉ rời khỏi núi cao đến Thiền Lâu.
Thiền Lâu là nơi Lưu Lam hoàng triều thiết lập để giám sát thiên hạ, lấy ý "gió không lay chuyển được tầm nhìn xa của ve sầu", nó trải rộng toàn bộ Bàn Nhai giới, là nơi có tin tức tình báo linh hoạt nhất.
Bởi vì Vạn Hủy hải là nơi tán tu tụ tập, không thể ngồi ngang hàng với Lưu Lam hoàng triều, vì vậy Thiền Lâu này đường hoàng tồn tại, còn không buồn che giấu.
Lúc Nguyễn Chỉ ở trong môn từng nghe sư trưởng nhắc tới, năm tông chính đạo luôn cùng tiến lùi.
Mặc dù Thiền Lâu của Lưu Lam hoàng triều đã nhiều lần tự mình điều tra Tố Chân Thiên, nhưng nếu đệ tử chính đạo hành tẩu bên ngoài gặp chuyện đến xin Thiền Lâu giúp đỡ, hắn cũng không chối từ.
Nhưng Nguyễn Chỉ tự nhận Tố Chân Thiên không yếu hơn Lưu Lam hoàng triều, sư tỷ nhà mình không còn lại muốn đi tìm kiếm sự giúp đỡ của người ngoài, thật sự làm mất mặt tông môn. Cho nên chỉ để mấy thế lực mà Tố Chân Thiên nâng đỡ ở Vạn Hủy hải nghe ngóng khắp nơi, thế lực này còn có thể thám thính đôi chút về vị trí của Côn Vũ lão quái, lại không có cách nào với ma tu áo bào đen đột nhiên xuất hiện.
Nhưng lúc này đã biết vị trí của sư tỷ, mỗi thời mỗi khắc chưa cướp lại xác của sư tỷ, không biết sư tỷ sẽ gặp phải chuyện gì!
Nguyễn Chỉ cũng không quan tâm, trực tiếp bước vào Thiền Lâu lấy ra thứ chứng minh đệ tử Tố Chân Thiên, sau khi người trong Thiền Lâu xác minh thân phận, lập tức tiếp đón nhiệt tình, lâu chủ tự mình đi ra nghênh đón, hỏi thăm nàng có gì muốn phân phó?
"Vị sư huynh này, sư tỷ Mạc Lễ Lan của ta gặp nạn mấy ngày trước, bây giờ xác rơi vào trong tay một ma tu..." Nguyễn Chỉ nhịn xuống nỗi căm hận, nói sơ qua một chút nhưng không nhắc tới tình cảnh nhìn thấy trong khách sạn, chỉ nói lo lắng ma tu sẽ lấy xác Mạc Lễ Lan luyện chế thi khôi, vì vậy muốn để Thiền Lâu giúp đỡ tìm kiếm tung tích ma tu.
Lúc nói chuyện, nàng phất tay dùng linh lực huyễn hóa ra dáng vẻ ma tu áo bào đen, "Hình dáng của ma tu kia thế này, chỉ sợ đây không phải vẻ ngoài ban đầu của tặc tử Ma môn."
Lâu chủ Thiền Lâu quan sát tỉ mỉ một chút, khẽ gật đầu, chợt nói: "Sư muội yên tâm, chỉ cần người này còn ở trong phường thị, nhiều lắm là một canh giờ, ta sẽ giao hắn cho ngươi xử trí."
Ngay sau đó lại nói tiếp, "Nghe nói những ngày qua sư muội vẫn đang truy tìm tung tích một tán tu là Côn Vũ lão quái? Đúng lúc, ta vừa nhận được một phần tin tức có liên quan."
Nguyễn Chỉ nghe vậy giật mình, việc nàng truy sát Côn Vũ lão quái chỉ vì tìm sư tỷ, nếu bây giờ biết ai mới là người thật sự mưu hại sư tỷ, vị trí của Côn Vũ lão quái đã không còn quan trọng với nàng nữa...
Không đúng!