Sau đó là Yến Tê thành, nơi đây hoang vắng, trừ khi vì mấy loại tài nguyên đặc thù nào đó, nếu không người ngoài hiếm khi đến đây.
Nói cách khác, nếu mình đi Yến Tê thành, chỉ sợ sẽ rất đáng chú ý.
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng trầm ngâm tiếp tục nhìn xuống.
Một cái tiếp theo là Tố Chân Thiên, tông môn này chỉ nhận nữ tu... Chính là tông phái duy nhất chỉ do nữ tu tạo thành trong chín đại môn phái.
Hơn nữa còn không quan hệ thông gia không cười làm lành, chỉ dựa vào thực lực chiếm một chỗ cắm dùi trong số tông môn đỉnh phong!
Theo tư liệu miêu tả, Tố Chân Thiên cũng là môn phái có thể nói lý lẽ trong số năm tông môn lớn, dưới sự quản lý của nó dân phong thành thật chất phác, ừ, thật sự thành thật chất phác, dân chúng nhiệt tình hiếu khách, đương nhiên cũng thật sự hiếu khách.
Hơn nữa, bởi vì Tố Chân Thiên do nữ tu quản lý, dưới sự quản lý của Tố Chân Thiên thể hiện ra xu thế âm thịnh dương suy rõ ràng.
Cho dù là nữ tử phàm nhân đều rất hào phóng cường thế, biểu hiện cụ thể là sau khi gặp được nam tử hợp ý, thường chủ động xuất kích, nếu sau này tình duyên mong manh hai bên từ biệt nhau, sẽ không liên quan tới nhau nữa, không cần chịu trách nhiệm gì.
Nếu ở chung rất tốt, lúc chia tay nữ tử còn cho chút chỗ tốt coi như tiền chia tay.
Ầy, tóm lại rất thích hợp ở lại.
Nhìn đến đây, Bùi Lăng không khỏi thở dài...
Vốn Tố Chân Thiên là một nơi rất thích hợp.
Dù sao nữ tử ở đó có cường thế hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là hắn lớn lên dưới sự quản lý của tông môn âm phủ, chưa từng thấy phương thế giới nào dân phong thành thật chất phác, nhiệt tình hiếu khách...
Nhưng bây giờ, thi thể một đệ tử Kết Đan Tố Chân Thiên còn đang nằm trong túi trữ vật của hắn, một tên đệ tử Kết Đan khác còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi giết hắn, dù thế nào hắn cũng không dám đi Tố Chân Thiên.
Kìm nén đủ loại cảm giác mất mát, Bùi Lăng nhìn về phía cái cuối cùng trong số chín môn phái lớn, Lưu Lam hoàng triều!
Lưu Lam hoàng triều là nơi khá đặc biệt trong số chín môn phái lớn.
Bởi vì nó là nơi duy nhất lấy phương thức hoàng triều để thống trị quản lý bên dưới.
Hơn nữa, không giống với tám tông phái khác, Lưu Lam hoàng triều tiên phàm hỗn hợp, giữa tu sĩ nhập đạo và phàm nhân không có gì đặc biệt ngăn cách.
Hoàng triều có kỳ thi lớn ba năm một lần, điểm tiên khoa và phàm khoa.
Người trúng tuyển có thể vào triều làm quan.
Thậm chí có một vài phàm nhân, mặc dù không có tư chất tu luyện nhưng thiên tư thông minh, có kiến giải độc đáo ở mặt trị quốc an dân, được hoàng triều coi trọng, địa vị còn cao hơn rất nhiều tu sĩ cấp cao, được ban thưởng đan dược duyên thọ, còn phân phối rất nhiều tu sĩ làm hộ vệ, ra vào vênh mặt hất hàm sai khiến, vinh quang cửa nhà!
Cho dù là tiên khoa, chỉ kiểm tra tu vi nhưng cũng cần kiểm tra đủ loại điển tịch thi từ, càng coi trọng tâm tính.
Thậm chí tiên khoa còn coi trọng tâm tính hơn cả phàm khoa.
Đây là vì trong mắt hoàng triều, phàm nhân sinh tử có hạn, sức lực tầm thường, cho dù làm ác thì cũng có mức độ, mức độ làm hại chỉ thường thôi.
Nhưng tu sĩ lại không phải.
Sau khi tu sĩ nhập đạo sẽ khác hẳn phàm nhân. Dù chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng một cũng có rất nhiều thủ đoạn, khiến phàm nhân có thân thể khỏe mạnh không thể làm gì.
Sau khi đến cao giai, tu vi có thể dời núi lấp biển, thậm chí hái trăng bắt sao, một khi làm ác thật sự hậu họa vô tận, truyền nọc độc vạn dặm!
Vì vậy, rất nhiều pháp lệnh hoàng triều, nếu phàm nhân xúc phạm còn có sinh cơ; tu sĩ đụng vào chắc chắn phải chết!
Đúng thế...
Hoàng triều này quản lý tu sĩ còn nghiêm ngặt và hà khắc hơn cả quản lý phàm nhân!
Cũng chính vì lý do này, Lưu Lam hoàng triều trị an kì diệu, có thể gọi là nơi không thể tranh cãi nhất dưới sự quản lý của chín môn phái lớn!
Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa.
Thậm chí có một vài châu quận hoàng triều, trăm năm qua chưa từng xảy ra vụ án nào ra dáng.
Nói tóm lại, dưới sự quản lý của hoàng triều này, chỉ cần giữ vững quy củ thì có thể rất thoải mái.
Bởi vì mọi thứ đều có luật mà nghe theo.
Nếu tùy ý làm bậy đó là muốn chết!
Sau Lưu Lam hoàng triều là giới thiệu về những nơi kém hơn chín môn phái lớn, nhưng Bùi Lăng nhìn lướt qua đã phát hiện, những tông môn này không có chỗ nào không phải dựa vào chín môn phái lớn để tồn tại.
Ví dụ như Linh Lô các phụ thuộc Cửu Nghi sơn, nói là có lãnh địa độc lập nhưng trên thực tế nối liền với Cửu Nghi sơn, mỗi năm phải tiến cống như nước phụ thuộc.
Người ngoài đi vào những nơi này càng bị chú ý hơn.
Chủ yếu là ra ngoài du lịch, phần lớn tu sĩ đều theo bản năng đi đến nơi phồn hoa, nhất là đến những nơi trực tiếp lệ thuộc chín môn phái lớn, quan sát phong nghi tông môn đỉnh phong.
Chỉ có một vài tình huống đặc biệt mới có thể đến địa bàn những tông môn thứ cấp này.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Bùi Lăng đọc nhanh như gió, nhanh chóng nhìn xong cả bộ tư liệu, sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định đến Lưu Lam hoàng triều!
Dù sao hắn đã tiến vào nội môn Trọng Minh tông, là thiên kiêu được Ma môn coi trọng nhưng trên bản tâm vẫn vô cùng hướng tới nơi tất cả đều làm theo quy củ, dù là phàm nhân cũng có thể được tôn trọng như Lưu Lam hoàng triều.