Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 601: Sư tỷ đi đâu




Đã đốt một phần ba thanh Tịnh Tư Hương chuyên giúp đỡ tu sĩ bình tâm tĩnh khí, ngưng thần an hồn, trong lòng Nguyễn Chỉ vẫn đầy tạp niệm, không thể nhập định.

Nàng xuất thân từ tông môn Tố Chân Thiên đỉnh phong Bàn Nhai giới, từ trước đến nay luôn tình như tỷ muội ruột thịt với sư tỷ Mạc Lễ Lan.

Mạc Lễ Lan nhập đạo trước, tu vi cao hơn nàng.

Trước đó không lâu, nàng được sư tỷ chỉ điểm, cuối cùng thành công bước vào Kết Đan kỳ.

Có điều vì đủ loại lý do chỉ là Chân Đan tứ phẩm, chưa thể trở thành tu sĩ Kim Đan.

Vì thế, Nguyễn Chỉ buồn bã không vui, sầu não uất ức.

Mạc Lễ Lan cũng thấy được vô cùng đau lòng, lấy lý do đến Vạn Hủy hải mua vật liệu luyện khí, dẫn nàng ra ngoài giải sầu.

Nhưng vừa đến phường thị Vạn Hủy hải đã nghe nói Hỏa Thiệt đảo gần đó xuất hiện một gốc Bích Linh thảo.

Thật ra loại linh thực cũng không quá trân quý với đám đệ tử tông môn lớn như bọn họ. Nhưng Mạc Lễ Lan muốn dỗ dành sư muội vui vẻ, vẫn dẫn theo nàng đi xen vào chuyện này.

Giữa chừng bị một Côn Vũ lão quái gì đó xuất hiện cướp đoạt, lời lẽ không chịu nổi, bị Mạc Lễ Lan tiện tay đánh trọng thương.

Nếu không phải bọn họ là đệ tử danh môn chính phái, từ nhỏ đã được dạy dỗ, tâm cảnh bình thản, trong lòng còn có nhân ái sẽ không dễ dàng ra tay giết người, có thể nói Côn Vũ lão quái kia chắc chắn phải chết.

Nhưng sư tỷ muội nương tay, ngược lại rước lấy tai hoạ: Sau đó không lâu, hai người đột nhiên bị tập kích, Nguyễn Chỉ không biết gì hết đã mất đi tri giác, chờ đến khi tỉnh lại tuy mình vẫn bình an, sư tỷ lại biến mất không thấy gì nữa!

Nàng đã tìm kiếm từng tấc đất ở hiện trường, mới tìm được mấy giọt máu.

Trải qua bí pháp truy tung của sư môn, Nguyễn Chỉ phát hiện chủ nhân những vết máu này là Côn Vũ lão quái!

Rất hiển nhiên, đây chắc chắn là Côn Vũ lão quái trả thù!

Chắc chắn sư tỷ đã bị Côn Vũ lão quái ám toán!

Chỉ là, tỉnh táo cân nhắc lại, Nguyễn Chỉ cảm thấy việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Côn Vũ lão quái kia lấy tu vi Kết Đan trung kỳ, cũng coi như ngang ngược một phương ở Vạn Hủy hải, nhưng đây chỉ là với tán tu.

So sánh với loại đệ tử danh môn như nàng, nói không chút khoa trương, mặc dù Nguyễn Chỉ vừa Kết Đan, lại canh cánh trong lòng việc mình chưa thể kết thành Kim Đan, nhưng giao thủ chính diện, dựa vào thuật pháp tông môn cùng rất nhiều pháp bảo, phù lục, loại tán tu như Côn Vũ lão quái chưa được truyền thừa Kết Đan hoàn chỉnh, tuyệt đối không thể là đối thủ của nàng!

Càng khỏi phải nói đến, sư tỷ nàng thành đan trước nàng, cũng là tu vi Kết Đan trung kỳ, hơn nữa nhiều năm đi lại bên ngoài, đã rất quen thuộc với đủ loại mưu mẹo nham hiểm.

Lấy thực lực của Côn Vũ lão quái, cho dù dùng thủ đoạn gì cũng không thể là đối thủ của sư tỷ nàng!

Hơn nữa, ngày đó tranh đoạt Bích Linh thảo, đối phương đã thèm nhỏ dãi với vẻ ngoài của sư tỷ muội các nàng, lúc bị tập kích Nguyễn Chỉ cũng chỉ hôn mê bất tỉnh, vì sao Côn Vũ lão quái chỉ đưa sư tỷ đi, lại buông tha nàng?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Chỉ càng cau chặt hàng lông mày.

Mấy ngày nay, nàng vì điều tra vị trí của sư tỷ, vẫn đuổi giết Côn Vũ lão quái.

Nhưng thực lực đối phương chẳng ra sao cả, bản lĩnh chạy trốn lại là hạng nhất. Nhất là trước đó không lâu Côn Vũ lão quái để người trong sào huyệt thả ra tin tức, nói là mình trọng thương trở về, đang sai người tìm kiếm đồ chữa thương khắp nơi.

Kết quả Nguyễn Chỉ ngựa không ngừng vó giết đến tận cửa, chặn sào huyệt của đối phương liên tục vặn hỏi, mới biết được từ khi Côn Vũ lão quái rời khỏi sào huyệt đi tranh đoạt Bích Linh thảo, chưa từng trở về một bước!

Đối phương bị nàng truy sát không thở nổi, đang chơi trò giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.

Đáng hận nàng ít rời tông môn, kinh nghiệm không đủ, lại bị việc sư tỷ hạ mất tích tác động, còn tin là thật.

Từ đó về sau, mặc dù Nguyễn Chỉ cũng thăm dò được một ít tung tích của Côn Vũ lão quái, lại không khỏi nghi thần nghi quỷ, không biết nên tin tưởng hay không.

Đến mức cho tới nay nàng vẫn không thể tìm được vị trí thật sự của đối phương.

"Đã qua lâu như vậy, sư tỷ... Rất có thể nàng đã gặp chuyện không may..."

Nghĩ đến đây, chóp mũi Nguyễn Chỉ chua xót suýt nữa rơi lệ, trong lòng thầm thề, "Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải báo thù cho sư tỷ!!"

Trong lòng nàng lập tức ngổn ngang đủ loại cảm xúc, không có tâm trạng tiếp tục tu luyện, lại nhớ tới tiểu nhị vừa đề cử mấy loại rượu, liền đứng lên mở cửa phòng, quyết định xuống lầu uống mấy chén rượu tiện mượn rượu giải sầu.

Vừa mở cửa phòng, chưa đi ra ngoài đã thấy bốn tên tán tu Luyện Khí kỳ rón rén đi ngang qua cửa phòng nàng, dừng lại trước cửa căn chữ Giáp số bảy ngay bên cạnh.

Trong bốn tên tán tu này, một tên áo bào màu tương tai to mặt lớn, vẻ mặt dữ tợn trông hơi hung ác, đeo một cây búa to ở sau lưng; một tên gầy như một cây gậy trúc, mắt tam giác, lông mày hình mũi dùi, vẻ mặt đau khổ; một tên da mặt khô vàng, trong mắt lấp lóe tinh quang, trên mặt đầy vẻ hung ác nham hiểm; tên cuối cùng là một lão tẩu đen gầy, một đôi mắt trắng dã quay tròn loạn chuyển, lấm la lấm lét.