Thấy Bùi Lăng đã quyết ý, u Dương Tiêm Tinh còn có việc khác phải bận rộn, lập tức nói: "Sư đệ đã có dự định, vậy ta không quấy rầy thêm nữa."
Sau một lát, u Dương Tiêm Tinh rời đi, Bùi Lăng lại ngồi xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc hận.
Trịnh sư huynh còn đang đào mỏ ở m Lộc sơn mạch...
Nếu không, trước kia những việc oan ức này đều do đối phương chống đỡ...
Nhưng Bùi Lăng vừa nghĩ đến Trịnh Kinh Sơn, Tiểu Từ đã đến đây bẩm báo, nói Trịnh Kinh Sơn lại gửi thư tới.
Vừa nhận lấy phong thư còn chưa mở ra, Bùi Lăng đã biết chắc chắn đối phương lại muốn mình nói giúp mấy câu, để hắn ta về tông.
Trong chốc lát, Bùi Lăng mở phong thư ra đọc nhanh như gió, quả nhiên nội dung giống hệt với suy nghĩ của hắn, chỉ là nhìn đoạn cuối cùng, hắn hơi nhíu mày: Lần này Trịnh Kinh Sơn lại không để hắn giúp đỡ không công nữa, mà ra giá một trăm linh thạch trung phẩm, chỉ cần đối phương thuận lợi trở lại tông môn sẽ trả ngay tại chỗ.
Nếu đổi lại là hơn mấy tháng trước đó, một trăm linh thạch trung phẩm còn khiến Bùi Lăng rung động.
Nhưng bây giờ phần thưởng Thi Đấu Ngoại Môn không chỉ có chừng này, chứ đừng nói đến Lệ thị vừa đòi cho hắn một khoản bồi thường cực lớn từ chỗ Chu Diệu Ly...
Trịnh sư huynh vẫn tiếp tục đào mỏ đi!
Vừa nghĩ tới, mặc dù mình bị Ngọc Tuyết Chiếu đâm lưng một lần, nhưng có người còn thảm hại hơn mình, tâm trạng Bùi Lăng lập tức tốt hơn nhiều.
Hắn tiện tay để phong thư này lên bàn, âm thầm suy nghĩ: "Lần này phải trả lời thư của Trịnh sư huynh."
"Dù sao tiếp theo sư huynh cũng phải đào khoáng mạch ở Bác La sơn giúp ta, mãi không trả lời hắn cũng không tốt lắm."
Nghĩ vậy, Bùi Lăng để Tiểu Từ mang bút mực tới, sau khi suy nghĩ một chút viết chữ như rồng bay phượng múa ra một bức thư thật dài.
Nội dung trong thư chủ yếu là kể khổ: Miêu Thành Dương liên tục phát chiến thư, một mạch Kiêm Tang bấp bênh, mình là mạch chủ tân nhiệm không thể không đau khổ ủng hộ; Kim Tố Đài bị người ta châm ngòi bỏ đá xuống giếng, cũng liên tục dùng sinh tử lôi đài để đe dọa, lòng dạ quá ác độc; chân truyền Chu Diệu Ly uy hiếp dụ dỗ; đích tử Chẩm Thạch Tô thị Tô Chấn Hòa nhìn chằm chằm...
Nói tóm lại, Bùi Lăng liên tục nhấn mạnh mặc dù mình là hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn, nhưng hiện tại tình cảnh trong nội môn lại tràn ngập nguy hiểm!
Mặc dù bên Lệ sư tỷ cũng có chút quan tâm, nhưng bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ là một trăm linh thạch trung phẩm, thứ cho hắn thật sự không có cách nào.
Nếu không, Bùi Lăng cũng rất hy vọng Trịnh sư huynh sớm ngày trở về bắt tay với các huynh đệ, cùng chống chọi rất nhiều sài lang hổ báo vây quanh...
Sau khi viết thư xong, Bùi Lăng tự mình đóng kín rồi giao cho Tiểu Từ, ra lệnh nàng tìm người gửi cho Trịnh Kinh Sơn.
Chờ Tiểu Từ cáo lui, Bùi Lăng mở ra chiến thư của Miêu Thành Dương, tùy ý liếc nhìn, lúc này rời khỏi động phủ đến sinh tử lôi đài.
...
Sinh tử lôi đài nằm trong một hồ nước cực lớn ở nội môn!
Hồ nước này trong suốt thấy đáy, bên trong nuôi dưỡng một loại du ngư màu sắc lộng lẫy xinh đẹp, chỉ lớn khoảng bàn tay.
Màu sắc của nó xinh đẹp, vẻ ngoài đáng yêu, lúc chậm rãi bơi lội như là một bông hoa nhiều cánh nở rộ dưới đáy nước, vì vậy gọi là Cẩm Quần Tú Nhãn Ngư.
Cả hồ nước này, ngoại trừ Cẩm Quần Tú Nhãn Ngư thì không còn bất kỳ sinh linh nào nữa, bao gồm cả rong rêu.
Trong vòng trăm trượng xung quanh mép hồ nước cũng không có một ngọn cỏ!
Giữa hồ đột nhiên nhô lên một tòa lôi đài cao lớn.
Hiển nhiên lôi đài đã tồn tại rất lâu.
Kiểu dáng của nó cổ xưa đơn giản, chỉ là một tảng đá cực lớn tùy ý chặt thành mặt bàn bằng phẳng, ném vào trung tâm hồ mà thôi.
Không biết tảng đá lớn kia được làm bằng vật liệu gì, toàn thân không có bất kỳ phù văn hay đủ loại thủ đoạn gia cố gì, trải qua từng đời đệ tử đấu pháp, đến nay vẫn bình yên vô sự, tản ra một luồng khí tức huyết tinh hung ác.
Dường như là một con hung thú đang ngủ mê.
Vốn trên mặt đá là màu xanh nhạt, bởi vì theo vết máu ngưng kết trong một thời gian dài dần thấm vào thành một loại màu nâu đậm.
Lúc này, nội môn đệ tử nhận được tin tức đang lục tục ngo ngoe tìm đến ven hồ vây xem.
"Không phải mạch chủ tân nhiệm một mạch Kiêm Tang vừa Trúc Cơ sao?" Một đám đệ tử đứng bên cạnh nhìn lôi đài còn chưa có một ai, khẽ bàn luận, "Lại dám nhận khiêu chiến của Miêu Thành Dương?"
"Vị này mạch chủ tân nhiệm này không giống với lão mạch chủ Trịnh Kinh Sơn một mạch Kiêm Tang!" Có người cười hắc hắc nói, "Lão mạch chủ Trịnh Kinh Sơn kia tư chất có hạn, chỉ dựa vào chút quan hệ với Lệ thị mới miễn cưỡng đứng vào vị trí mạch chủ. Một mạch Kiêm Tang trong tay hắn ngày càng sa sút, đã gần như đứng chót trong mười ba mạch."
"Nhưng bây giờ Bùi Lăng mạch chủ Kiêm Tang là hạng nhất lần Thi Đấu Ngoại Môn này, nghe đồn còn là Thiên Đạo Trúc Cơ!"
"Mọi người đều biết Thiên Đạo Trúc Cơ có thể gọi là vô địch cùng cảnh, tuy Miêu mạch chủ đã Trúc Cơ hậu kỳ nhưng cũng chỉ Địa Đạo Trúc Cơ mà thôi."
"Chưa chắc Bùi mạch chủ này không thể đánh một trận với hắn!"